Tôi một cước đá văng cửa phòng Hồng Ảnh, dưới ánh đèn dầu như hạt đậu, mái tóc đen của Hồng Ảnh buông dài, ánh mắt mờ mịt:
“Thiếu chủ, nửa đêm rồi sao ngươi không ngủ đến đây làm gì?”
“Tỷ còn dám hỏi? Không phải đã nói là cùng đi hái hoa sao?” Cơn tức giận của tôi thật sự không từ nào có thể hình dung.
Cô ấy đã lấy lại được chút tỉnh táo, kinh ngạc, “Bộ thiếu chủ đi hái hoa thật à? Chỉ nói chơi thôi mà!”
Ách......
Tôi nhịn không được trợn trắng mắt, vung thẳng băng tiêu ti luyện trong tay ra, Hồng Ảnh cũng không chịu yếu thế quơ lấy roi chặn lại.
Chớp mắt một cái, Phong Tiếu Thiên ở sau lưng đã vút qua chế trụ Hồng Ảnh dưới giường.
“Đây là thuộc hạ của ngươi sao?” Nét mặt của hắn tối sằm, khóe môi khẽ cong, chăm chọc hỏi tôi.
Tôi theo bản năng mà gật gật đầu, còn cách nào khác sao? Mấy vị thủ vệ này của tôi đều là đại gia không ấy!
“Thuộc hạ của ta mà vậy, đã sớm quăng đi cho chó ăn rồi!” Khuôn mặt lạnh như băng của hắn nhẹ buông ra mấy chữ, Hồng Ảnh không khỏi run rẩy mấy cái.
Trong đầu tôi đột nhiên nảy lên một trò đùa, bước tới một bước lột áo khoác của Hồng Ảnh, chỉ còn lại mỗi cái yếm màu vàng, nhẹ nhàng xoa xoa phía bên trên cuống hoa sen, “Không ngờ sư tỷ trong thiên hạ anh dũng hào hùng bao nhiêu, thì bên trong cũng xinh đẹp quyến rũ bấy nhiêu!” Ngón tay từ trên trượt xuống thắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3195967/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.