Đại sảnh Lãm Vân Các.
Tôi ló đầu vào trong, Bạch Mặc đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Bên cạnh ông ta có năm tì nữ, gương mặt xa lạ.
“Thiên Tinh, tới đây, đang chờ ngươi này.” Bạch Mặc sử dụng hình tượng người lãnh đạo thân thiết cứ như hôm nay là ngày họp mặt bạn hữu.
Tôi đành phải lê chân chậm chạp đi vào.
Trong lòng thầm khinh thường: không biết lão già này lại nghĩ ra chiêu gì để chỉnh tôi nữa đây?
“Năm người các ngươi, còn không mau bước tới tham kiến chủ tử của mình!” Ông ta phất tay với năm vị cô nương kia, năm người liền đồng thời bước tới hành lễ lưu loát: “Tham kiến chủ tử.”
Tôi cẩn thận quan sát: năm gương mặt này có chút quen quen…không phải năm vị sư tỷ của tôi đó sao?
Ách ách ách......
Tôi nhảy dựng lên, né màn chào hỏi của các cô ấy, chạy tới trốn sau lưng Bạch Mặc.
Bọn họ chu toàn hết sao? Có vệ sĩ như thế tôi cũng không dám nhận, nhìn sắc mặt các cô ấy không tốt, nói không chừng còn đang nhớ tới chuyện khuôn mặt bị tôi hủy ấy chứ, mặc dù tôi vốn thật rất nghèo, nhưng cũng muốn có người để sai bảo, hưởng thụ chút ít tư vị làm phú bà, có điều nhận năm cái người coi tôi như kẻ thù này, nói không chừng đi ngủ cũng không an giấc!
Tóc của Bạch Mặc dài đến ba thước, đen thui lóng lánh, tựa như gấm vóc, nam nhân mà để một mái tóc đen dài như thế, đúng thật là phung phí của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3195957/quyen-1-chuong-2-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.