Nhiễm Tu không có nói thêm câu nào nữa, đối với học vấn của tên tiểu tử đang vênh vang tự đắc này không thèm đếm xỉa tới. Mặc dù trong nội tâm không phải là không thấy, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ không thèm ngó tới.
Hừ, ta mà không trị được ngươi sao, tốt xấu gì cái cốc này cũng là địa bàn của ta, chọc tới ta ta sẽ đá ngươi văng ra khỏi chỗ này! Mặc dù không thể lột da rút xương để trút giận, thế nhưng có thể một cước đá Thiếu chủ Đại Đường môn văng ra ngoài, cũng đủ oai phong rồi. Ừ, cái này hay đấy. Vốn nên làm như thế..
Thần Vũ chỉ thấy lúc đầu sắc mặt sư phụ tức giận đến xanh lè, nếu thầy có muốn động thủ với Phong Tiếu Thiên, cũng đã chuẩn bị xong hết rồi mới đúng.
Làm bia đỡ đạn dễ lắm sao?
Sau đó lại thấy thần sắc sư phụ khá ôn hòa, đành phải tiếp tục ngồi xuống, một miệng không bằng một hơi lùa cơm ào ào vào miệng.
Nhiễm Tu ngẩng đầu trông thấy tướng ăn của ái đồ, cơn giận vừa mới kiềm xuống xong lập tức xông lên tới não, hừ một tiếng, cơm cũng không ăn, phẩy tay áo bỏ đi.
Xem xem, ăn cái kiểu gì đây hả? Trước khi Phong Tiếu Thiên đến đây, bộ dạng tiểu đồ đệ của hắn cũng không phải như vầy.
Nhắc tới chuyện trước khi Phong Tiếu Thiên đến nơi này, Vong Ưu Cốc đúng thật là một nơi rất tốt, phong cảnh tú lệ, không có ai đến quấy nhiễu Nhiễm Tu luyện đan dược hoặc cuộc sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-van-quy-xu-quay-ve-chon-cu/3195929/quyen-1-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.