Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên nhìn thấy Kê Trăn, ta biết ta đã sai rồi.

Ta không cách nào không chú ý đến chuyện cũ của chàng và Huy Bích, ta không thể kiềm chế mà thích chàng.

Người của tộc Hải Thần được mệnh danh là mạo tựa thần tiên, trước kia có đứa bé Hải tộc lưu lạc nhân gian, bởi vì dung mạo tuyệt luân đã lưu lại vô số truyền thuyết, như là “Cô tùng độc lập”, “Khuynh đảo Ngọc sơn”, “Hạc trong bầy gà”, vân vân...  văn nhân đều ca ngợi dung mạo cử chỉ của nó, mà Kê Trăn thân là nam tử kiệt xuất nhất bộ tộc Hải Thần lại càng Phong Thần vô song.

Chàng đi phía trước đội ngũ đón dâu, mỉm cười vươn tay với ta.

Nụ cười tươi tắn kia tựa ánh dương ngời sáng.

Lòng ta như có sóng ngầm mãnh liệt, từ từ để tay vào lòng bàn tay chàng.

Cánh tay chàng vươn ra, ôm eo ta nhảy lên, chúng ta cùng nhau đứng trên vua thủy thú Dạ Ích.

Đám người phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, mây đen bao trùm như phục tùng trước chúng ta.

Tay chàng vững vàng ôm eo của ta, gió thoáng qua, ta ngửi được hương vị nước biển nhàn nhạt trên người chàng. Tuy ngồi ở trên lưng thần thú cao tới mười trượng nhưng ta vẫn không sợ hãi, ngược lại cảm thấy hạnh phúc mãnh liệt.

Cứ như vậy, ta với chàng đứng cạnh nhau.

Nhưng… có một người không quỳ xuống. Y ngửa đầu, yên lặng nhìn chúng ta, trên mặt trắng bệch mang theo chút ý cười. Thậm chí, khoảnh khắc đó làm ta cảm thấy y không giống người sống.

Ánh mặt trời hôm nay đặc biệt rực rỡ, dịu dàng như tay tình nhân nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa lòng người.

Nhưng trong lòng ta hiện lên hàn ý lạnh lẽo.

Nam tử này là Huy Bích, không cần hỏi ai ta cũng biết.

Y nhìn Kê Trăn không hề cố kỵ, nhiệt tình như vậy nhưng… cũng tuyệt vọng như vậy. Huy Bích, không tính lưu lại chút đường sống nào sao?

Đối với y mà nói, ta là người ngoài, một nữ tử chẳng biết từ đâu cường ngạnh chen vào thế giới ngọt ngào của y và Kê Trăn.

Ta bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Lấy chồng xa xứ, đến Hải quốc xa lạ, sau này ta và Huy Bích phải đối mặt nhau như thế nào? Dù ta cố gắng làm ra bộ dáng không ngại nhưng liệu Huy Bích có thể chịu được sự xuất hiện của ta không?

Kê Trăn dường như nhìn ra sự sợ hãi của ta, tay đặt trên eo ta siết thật chặt, mỉm cười bình thản nhìn ta.

Trong phút chốc ta an tĩnh trở lại, ta tin tưởng nụ cười ổn trọng của nam nhân này vì thế ta cũng mỉm cười với hắn.

Chàng thuận thế hôn xuống, môi dán chính xác vào môi ta. Mọi người đánh trống reo hò.

Trong tiếng hoan hô vang vọng đất trời ấy lòng ta lại bình tĩnh đến kỳ lạ, dư quang khóe mắt liếc nhìn nam tử yếu ớt lảo đảo dường như muốn ngã xuống.

Ta cảm thấy y cực kỳ đáng thương, mà cũng thật kỳ quái tại sao lúc này ta lại có thể tỉnh táo như vậy.

Ta không phải tân nương tử ư?

Hay là ta không yêu Kê Trăn?

Mà ta thật sự có chút thương xót nhìn nam nhân gầy yếu không thể đứng vững kia, lảo đảo đứng giữa đám đông đang reo hò.

Phụ hoàng luôn luôn than thở nói ta quá mềm lòng, xem ra là thật. Ta vậy mà lại thấy có chút buồn thay cho tình địch của mình.

Ta không biết Kê Trăn nghĩ gì, nhưng ta biết chàng nhất định có thể cảm giác Huy Bích rất đau lòng. Thế mà chàng vẫn không chút do dự mà hôn ta thật sâu trước mặt dân chúng Ma tộc đang vui mừng quỳ ở dưới, trước ánh mắt uy nghiêm dò xét của phụ hoàng.

Chàng làm vậy để mọi người xem sao?

Nhưng ta lại trầm mê tham luyến hành vi thân mật của hắn. Kỳ thật, ta cũng là người đáng thương.

Bị chàng ôm eo, hôn đến đầu có chút choáng váng. Ta mơ hồ nhìn thấy, Hoa Trạng Nguyên dường như càng mỹ lệ, mỹ đến mức làm cho người ta cảm thấy bất an.

Kê Trăn ngừng cười, ngón tay bỗng nhiên kịch liệt run rẩy một phen, hơi hơi co rút, dường như muốn nắm chặt rồi lại không thể dùng lực.

Ta thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, có chút lo lắng nhịn không được nói: “Phu quân.”

Ánh mắt chàng hỗn độn, không nhìn ta mà vô cùng lo lắng tìm kiếm gì đó trong đám người dưới chân.

Cuối cùng, chàng đã tìm thấy.

Sau đó, chàng nở nụ cười ảm đạm nhìn người kia thật lâu, dường như trút được gánh nặng, rồi mới vô lực buông tay yếu ớt ngã xuống.

Ngã xuống từ thủy thú Dạ Ích cao hơn mười trượng.

Ta không hiểu tại sao trong lúc nguy hiểm như thế mà chàng vẫn bình tĩnh đến thế. Khoảnh khắc cuối cùng kia, ta thấy rõ Huy Bích… cười với chàng.

An tĩnh mà tuyệt vọng, bình tĩnh cười.

Chỉ cần như vậy, phu quân của ta vội vàng từ bỏ tất cả.

Toàn thân trên dưới của chàng không có một chút dấu hiệu gì, ngay cả trưởng lão có pháp lực cao nhất trong tộc cũng không thể giải thích nguyên nhân chàng chết. Kê Trăn là Hải Thần thần thông quảng đại, chàng vốn có thể cùng tinh quang, nhật, nguyệt tồn tại đến vĩnh hằng, sao lại vô cớ chết đi như thế?

Tất cả mọi người nghĩ mãi không ra, nhưng nhớ tới nụ cười tuyệt vọng cuối cùng kia của Huy Bích, lòng ta không thể không nghi ngờ.

Nếu không phải lực lượng lớn đến mức vượt trên cả vạn vật trên thế gian này thì không gì có thể giết chết Hải Thần kiệt xuất như Kê Trăn, cho dù là Thiên đế cũng không có sức mạnh như vậy huống chi là Huy Bích.

Ta không tìm thấy đầu mối nào nhưng không mất hy vọng. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nhìn thấy Kê Trăn, ta không thể nào quên được.

Chàng từng hôn ta, nắm tay của ta, ôm cả eo của ta, nhưng chàng lại chết ở trước mặt ta...

Ta còn là thiếu nữ chưa xuất giá mà đã thành quả phụ, nhưng ta vẫn kiên trì làm nữ chủ nhân Hải quốc như cũ, vẫn đến Mặc Vân Hải, chỉ khác là hồng y thay bằng bạch y.

Cùng ta trở lại là linh cữu của Kê Trăn.

Huy Bích kiên trì làm quan tài bằng thủy tinh đưa Kê Trăn về Hải quốc để cho mọi người có thể cúng bái Hải Thần vĩ đại nhất. Ta cảm thấy đó là một quyết định kỳ quái, hơn phân nửa chắc chắn là xuất phát từ tư tâm của Huy Bích, y muốn nhìn thấy hắn nhiều hơn. Nhưng bây giờ không tới phiên ta quyết định, đành phải theo ý Huy Bích.

Không ai vui mừng mà chào đón người mang điềm xấu như ta, nhưng ta không ngại, nếu đã đến đây ta phải nhịn.

Ta và Huy Bích cùng nhau bàn bạc hậu sự của Kê Trăn, y vẫn kiên trì đến kỳ lạ, ta nói không lại y. Thế là, Kê Trăn nằm trong quan tài thủy tinh đặt trong băng động, đầu nguồn sông băng ở Bắc Hải, dùng hàn tuyền mát lạnh trấn áp, có thể nhìn thấy dung mạo của chàng xuyên qua nước suối trong suốt và thủy tinh trong veo.

Huy Bích nói Kê Trăn sợ lạnh nên đắp chăn tơ gấm thật dày cho chàng, chỉ lộ ra khuôn mặt. Trên mặt Kê Trăn vẫn là nụ cười nhạt kia, nụ cười đã làm ta vừa thấy thì động tâm, đến chết cũng không thay đổi.

Ta không thích đến băng động thăm Kê Trăn, ta sợ cảm thấy khó chịu.

Ta quả thật đã yêu Kê Trăn, bởi vì nụ cười rộ lên như ánh dương rạng rỡ, mang theo hương vị nước biển, mà không phải thể xác vô tri nằm ở nơi đó.

Sau vạn năm sau hoặc triệu năm nữa, ta cũng sẽ biến mất như Kê Trăn. Nguyên thần tan vào trời đất mênh mông, cho nên ngày sau chúng ta sẽ gặp lại, không cần sốt ruột.

Lén nghe người hầu nói, Huy Bích ngược lại thích lặng lẽ đi đến nơi đó. Lần nào cũng bảo mọi người lui xuống, một mình yên lặng ngây ngốc suốt cả một ngày trong băng động. Ta nghe xong thì không biết nói gì.

Mặc kệ ta và y có tâm bệnh gì, người chúng ta yêu đã không còn tồn tại,còn muốn tranh cái gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.