“Duy Nhược Hề?” Cách đó không xa truyền đến một tiếng con trai hơi kinh ngạc.
Duy Nhược Hề vừa nghe đến âm thanh này, cả người lập tức nổi da gà. Không phải sợ mà là thấy phiền.
Chết tiệt, đúng là ôn thần, đi đâu cũng gặp. Quay đầu lại thấy kẻ mang vẻ mặt thiên thần đang tiến lại gần. Nhược Hề yên lặng lùi ra xa mấy thước. Nhất định phải cách xa tên này một chút.
Viêm Bân nhìn Duy Nhược Hề yên lặng rời xa hắn mấy thước, khóe miệng hơi giơ lên, hổ con thật đáng yêu, thế nhưng còn bảo trì khoản cách với hắn.
“Duy Nhược Hề, cô có thể mặc được quần áo nơi này sao?” Viêm Bân nhìn vài bộ quần áo trên tay Nhược Hề, ý tứ nói cô có mặc long bào cũng không thành thái tử.
Duy Nhược Hề oán hận nhìn hắn một cái,“tôi mặc được hay không liên quan gì đến anh?” đúng là đồ ăn no rửng mỡ mà.
Nhược Hề thử đồ xong ra ngoài xem gương. Viêm Bân nhịn không được lắc đầu nói:”Tôi thấy cô nên bận quần áo rộng rãi một chút.” Ý chê Nhược Hề không có vòng 1 nên bận đồ rộng một chút để che lại.
Duy Nhược Hề nghiến răng trèo trẹo, cái đồ đáng chết này cô đã tự cách xa anh ta 10 thước rồi ”Viêm thiếu gia, tôi biết mình không lọt được vào mắt ngài nên tôi đi đây ngài chậm rãi ở lại chơi, không quấy rầy.” Nói xong liền lôi kéo Duy Hạo ra quầy tính tiền.
“Bân, anh xem em bận có đẹp không?.” Bạch Linh Nhi vừa thấy Duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-trac/2148120/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.