Chương trước
Chương sau
Bé thật sự không dám đi tìm bác. Bình thường vào giờ này bác giúp việc đều có mặt làm vệ sinh. Duy Nhược Hề có thể nhờ bà giúp việc pha sữa bột cho Tiểu Hạo. Nhưng mà hôm nay bà giúp việc xin nghỉ phép, bé chỉ còn cách năn nỉ ông nội pha giúp bé.

Duy Mạnh Hạnh đang chơi vui vẻ nào có quản cháu trai nhà mình uống sữa hay không uống sữa, lại thấy cháu gái ở bên cạnh phiền mình. Liền một phen đem cháu gái đẩy ra, “Tránh đi chỗ khác, mau đi tìm bác của ngươi đừng có đứng ở đây làm phiền ta.”

Duy Nhược Hề mới 3 tuổi bị Duy Mạnh Hạnh dùng sức lớn như vậy đẩy ra nên bị té, mông đặt xuống đất thật mạnh, “Ông nội, đau, ô ô.....” Duy Nhược Hề chậm rãi bò dậy xoa xoa cái mông nhỏ bị té đau.

“Đi ra ngoài, đừng có đứng đây khóc lóc, thật sự là phiền chết người.” Duy Mạnh Hạnh hung hăng trừng mắt nhìn Duy Nhược Hề mới 3 tuổi, “Ngươi còn đứng đây khóc ta liền đem người cùng Tiểu Hạo ném ra bên ngoài.”

Duy Nhược Hề nghe Duy Mạnh Hạnh nói xong liền vội vàng bưng kín miệng, chỉ dám chảy nước mắt không phát ra một thanh âm nào nữa. Bé không sợ ông nội đem bé ra bên ngoài, bé chỉ là sợ ông nội đem Tiểu Hạo ra bên ngoài.

Duy Nhược Hề khẳng định ông nội sẽ không quản bọn họ, nhưng là, Tiểu Hạo lại đói đến khóc, bé cũng không biết nên như thế nào, bé lại không biết cách pha sữa bột, chỗ để nước nóng cũng rất cao, bé không thể với tới.

Xem ra chỉ có cách đi tìm bác, nhưng là, bé thật sự rất sợ phải gặp bác, có đôi khi bé bị nhéo nổi lên mấy cái dấu hồng hồng bé cũng không dám kể cho mẹ nghe. Bởi vì bác nói nếu để cho người khác biết liền đem dấu Tiểu Hạo bỏ bên ngoài, cho nên bé không dám kể cho ai nghe.

Duy Nhược Hề đi đến phòng của bác nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ai a?” Duy Lam Anh thanh âm từ bên trong truyền ra.

“Bác, bác, là con, con, con là Tiểu Hề.” Duy Nhược Hề sợ hãi rụt rè đứng ở cửa, không dám nói lớn tiếng.

Cửa phòng mạnh mẽ bị mở ra, Duy Lam Anh nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề đang đứng ở cửa, lạnh buốt nói:“con nhỏ kia tìm tao làm cái gì?”

Duy Nhược Hề mếu máu sợ hãi nhìn Duy Lam Anh một cái, nói:“Bác, tiểu, Tiểu Hạo đói, nó muốn uống sữa.”

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến tao. Đi tìm ông nội đi, nhìn thấy mày tao liền cảm thấy phiền, mau cút đi.”

“Ông nội đang đánh bài bảo con tìm bác giúp.” Duy Nhược Hề nhỏ giọng nói.

Duy Lam Anh hừ lạnh một tiếng nói:“Đi đem sữa bột lấy đến đây, ta giúp mày lấy sữa bột, sau đó tự đi tìm nước nóng đổ vào, đừng có đến phiền ta.”

Nhiều năm sau sữa bột vẫn như cũ cần nước để pha.

Duy Lam Anh cũng sẽ không quản Duy Nhược Hề có lấy được nước sôi để ở trên bàn hay không, cũng không quản đứa nhỏ mới 3 tuổi có thể bị nước sôi làm bỏng. Tốt nhất là bị phỏng chết đi, Duy Lam Anh âm thầm nguyền rủa.

Duy Nhược Hề nho nhỏ đứng do dự ở đó không biết phải làm sao. Bé với không tới bình nước sôi, làm sao bây giờ? Duy Nhược Hề lại ngẩng đầu nhìn bác mình một cái, “Bác, con...”

“Mày còn không nhanh đem sữa bột lại đây còn đứng đó bác cái gì..... nhìn thật phiền.”

Duy Nhược Hề cắn cắn môi, sau đó xoay người đi lấy sữa bột cùng bình sữa của Tiểu Hạo đến.

“Bác, sữa bột đây.” Duy Nhược Hề đem bình sữa cùng sữa bột đưa cho Duy Lam Anh, Duy Lam Anh dùng khóe mắt liếc Duy Nhược Hề một cái,“Tay chân chậm chạp.”

Duy Lam Anh đem cái bình đã bỏ sữa vào trả cho Duy Nhược Hề “Đừng có chạy đến phiền tao nữa.” Dứt lời liền đem cửa đóng rầm lại.

Duy Nhược Hề cầm sữa bột trong cái chai, nhìn nước sôi trên bàn, bé với không tới a. Nhưng là, ông nội cùng bác căn bản sẽ không giúp bé.

Duy Nhược Hề từ phòng khách kéo theo một cái ghế trở lại, sau đó chân nhỏ leo lên cái ghế, vươn tay ra ôm lấy bình nước nóng, mở nắp bình ra chuẩn bị đổ vào bình sữa.

“Duy Nhược Hề.” Một tiếng thét kinh hãi vang lên phía sau, Duy Nhược Hề giật mình, tay không nắm chặt cái bình trượt ra, bình nước bị đổ ra, toàn bộ nước sôi đều đổ lên trên người Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề lại tiếp tục từ trên ghế té xuống.

Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy một trận đau đớn ập tới,“A, mẹ mẹ, đau, đau quá, ô ô...” tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên.

Duy Lam Anh mắt lạnh nhìn Duy Nhược Hề đang ôm thân thể lăn lộn trên mặt đất kêu thảm thiết, “Hừ, cho phỏng chết luôn đi, tao kêu có một tiếng mày hoảng cái gì.”

Duy Mạnh Hạnh nghe được tiếng kêu, vội vàng chạy từ trên lầu xuống, nhìn thấy cháu gái đang nằm trên mặt đất, nhíu mày hỏi:” Lam Anh, sao lại thế này?”

“Nó làm đổ bình nước, sau đó từ trên ghế té xuống.”

Duy Mạnh Hạnh quăng một cái lên mặt Duy Lam Anh, hừ lạnh nói:“ Nó mới 3 tuổi, mày bắt nó đi lấy nước sôi? Còn không nhanh ôm đến bệnh viện. Đứng ở chỗ này làm gì.” Tuy rằng Duy Mạnh Hạnh không thích đứa cháu gái này, nhưng mà dù sao cũng là con gái của con mình.

Duy Lam Anh bụm mặt, vẻ mặt không thể tin nhìn ba mình,“Ba, bà vì con nhỏ đáng chết này mà dám đánh con?”

“Cái gì mà con nhỏ đáng chết, cho dù con ghét em trai mình cùng Tề Tiểu Mẫn, Tiểu Hề cũng là cháu gái của ngươi. Nếu không phải vì con đột nhiên hét lên, làm sao nó lại giật mình rồi bị phỏng nước sôi. Hừ, đừng tưởng ba là kẻ điếc.”

Duy Mạnh Hạnh ở trên lầu nghe con gái hét lên tiếng ‘Duy Nhược Hề’ sau đó làm cho cháu gái giật mình mới sinh ra sự tình này.“Nhanh đưa Tiểu Hề đưa đến bệnh viện, hừ.”

“Không đi, là tự mình nó làm, không liên quan đến con, muốn đi thì ba tự đưa đi đi.” Duy Lam Anh oán hận trừng mắt nhìn Duy Nhược Hề đang khóc thê thảm trên mặt đất.

Duy Mạnh Hạnh oán hận trừng mắt nhìn con gái mình , sau đó ôm cháu gái đang nằm trên mặt đất nhanh đưa đến bệnh viện.

“Ba, con không phải nhờ ba chiếu cố Tiểu Hề cùng Tiểu Hạo một chút sao? Như thế nào chuyện này lại xảy ra?” Tề Tiểu Mẫn kích động hỏi Duy Mạnh Hạnh. Nàng không nghĩ tới mình mới đi làm vài ngày sẽ phát sinh loại sự tình này, Tiểu Hề bình thường thực ngoan, căn bản sẽ không vô duyên vô cớ đi lấy nước sôi.

Duy Mạnh Hạnh hừ lạnh một tiếng,“Nó là con gái của cô, chính cô không chiếu cố tốt, bây giờ còn đến trách ta. Ta dựa vào cái gì phải giúp cô trông con gái.”

Duy Lương Thành nhìn con gái đang mằn trên giường bệnh rồi quay qua nhìn vợ cùng ba mình, mở miệng nói;“Ba, Tiểu Mẫn không phải có ý kia, chỉ là đang lo lắng cho Tiểu Hề. Nhưng mà vì sao Tiểu Hề lại bị phỏng nước sôi?” Duy Lương Thành nhìn con gái đang đau đớn nằm trên giường bệnh, trong lòng nóng nảy.

“Làm sao mà ta biết được, còn không phải nghịch ngợm đi phá phách hay sao?” Duy Mạnh Hạnh có chút chột dạ nói.

Tề Tiểu Mẫn biện giải nói:“Ba, Tiểu Hề bình thường thực ngoan, căn bản sẽ không vô duyên vô cớ đi cầm bình nước sôi.”

“Cô có ý tứ gì? Ý của cô là nói bởi vì ta, Tiểu Hề mới có thể bị phỏng sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.