Chương trước
Chương sau
Duy Nhược Hề biết Mặc Diễm đang nhìn cô nhưng cô không dám ngẩn đầu lên. Cô sợ Mặc Diễm nhận ra mình càng sợ Mặc Diễm thấy được bộ dáng của cô lúc này.

“Cô đang làm nhiệm vụ?” Mặc Diễm mở miệng.

Duy Nhược Hề gật đầu, không nói!

Mặc Diễm nhíu mày đi đến trước mặt cô, muốn nhìn một chút vì cái gì mà cô gái này cứ cuối đầu không ngẩn.

Nhưng mà đập vào mắt anh là khuôn mặt trang điểm nồng đậm, đôi môi ướt át đỏ tươi hoàn toàn nhìn không ra được tướng mạo sẵn có, nhưng mà cảm giác lại giống như rất quen thuộc.

“Con quái vật này là cô giết?” Mặc Diễm với âm thanh lạnh băng vẫn tiếp tục mở miệng.

Duy Nhược Hề như trước gật đầu không nói!

Chết tiệt, làm cái gì mà hỏi nhiều thế, còn không chịu đi, bình thường cũng không có thấy anh ta xen vào việc của người khác a. Duy Nhược Hề căn bản không có dám mở miệng nói chuyện, cô biết với khả năng của Mặc Diễm chỉ cần cô mở miệng thì anh ta sẽ biết cô là ai.

Mặc Diễm thấy cô chỉ là gật đầu không nói lời nào cũng ngồi xuống tiếp nhận con dao nhỏ trong tay cô sau đó một dao đi xuống, cắm ở trên đầu con quái vật. Cổ tay anh ấn thêm một cái nữa liền lấy ra được một khối não hạch màu lam.

“Vừa rồi cô cắm con dao sai vị trí rồi, vết cắm khi nãy là ngay trên mạch máu não của nó, phải hướng lên trên và lệch về bên trái chút nữa, như thế sẽ rất dễ dàng lấy ra .” Dứt lời Mặc Diễm lại cằm con dao trả lại trong tay Duy Nhược Hề. Trong giọng nói có một chút ôn nhu ngay cả anh cũng không nhận ra.

Duy Nhược Hề không nói gì tiếp nhận dao nhỏ, sau đó cô cảm thấy rối rắm, anh ta như thế nào lại đối xử tốt như thế với một người con gái xa lạ nha? Giọng nói cũng có điểm ôn nhu tuyệt không giống khi đối xử với cô, lúc anh nói chuyện với cô là cái giọng lạnh băng kia. Không lẽ anh thật sự chán ghét cô như vậy sao?

Mặc Diễm cũng không biết vì cái gìlại đi giúp cô gái không quen biết này, anh chỉ có cảm giác người con gái này rất quen thuộc, rất giống với người con gái biến hóa vô cùng lớn mà nửa năm nay anh chưa gặp lại, Duy Nhược Hề. Nhưng mà cô ấy chắc sẽ không trang điểm thành thế này đi? Mặc Diễm không dám khẳng định.

“Cô không nói được?” Mặc Diễm tiếp tục hỏi.

Duy Nhược Hề lắc đầu, ý tứ chính là có thể nói nhưng không muốn nói.

“Lần đầu tiên làm nhiệm vụ?” Tiếp tục hỏi.

Duy Nhược Hề gật đầu! Như thế nào còn không đi a, bình thường cũng không gặp ngươi này nói nhảm nhiều như vậy, rốt cuộc là làm sao? Chẳng lẽ anh ta thích mấy cô trang điểm đậm như vầy? Duy Nhược Hề trong lòng suy đoán lung tung.

“Không sợ quái vật ghê tởm như vậy sao?” Mặc Diễm liền đứng nói chuyện phiếm với cô, vẫn hỏi mấy chủ đề không có chất dinh dưỡng gì. Duy Nhược Hề vẫn gật đầu rồi lắc đầu.

“Duy Nhược Hề!!”

“Hả?” Duy Nhược Hề nghe được tên của chính mình theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi.

Duy Nhược Hề quả thực hận không thể tự cắn đứt lưỡi của mình, tại sao cô lại phạm sai lầm cơ bản giống như Đào Đào thế này? Duy Nhược Hề ảo não cào cào tóc.

“A!” Mặc Diễm cười khẽ ra tiếng, quả nhiên là cô.

Duy Nhược Hề mạnh mẽ trừng mắt cái người đang nhìn cô mà cười kia, trong nháy mắt lại bị nụ cười của anh mê hoặc, nụ cười của anh giống như mặt trời làm băng tan rã, làm cho người ta cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp. Anh cười sáng lạn như vậy nhìn thật chói mắt.

Duy Nhược Hề cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn, chỉ biết lẳng lặng nhìn anh cười mà quên đi hết thảy. Duy Nhược Hề chưa từng gặp qua ai có nụ cười sạch sẽ thuần túy đến vậy.

Mỉm cười thực khuynh thành.

Duy Nhược Hề tìm không tìm ra được từ nào khác hình dung anh tươi cười, tuy rằng nụ cười không hề giống của con gái một chút nào.

Mặc Diễm cũng ý thực được nụ cười của anh có sức cuốn hút như thế nào, thấy Duy Nhược Hề đứng đó ngốc ra Mặc Diễm trong nháy mắt khôi phục gương mặt lạnh băng hàng ngày.

Duy Nhược Hề kinh ngạc nhìn cái người trước mắt cô trong nháy mắt thay đổi, khi anh cười có thể làm cho người ta ấm áp còn không cười thì khuôn mặt lạnh băng cảm thấy lạnh thấu xương.

Nhìn cái người lạnh lùng đang đứng trước mắt Duy Nhược Hề dụi dụi mắt, vừa rồi nhìn thấy nụ cười kia không biết có phải là ảo giác hay không. Nhưng rõ ràng lưu lại trong lòng cô thật chân thực.

“Đi thôi!” Mặc Diễm nhìn Duy Nhược Hề còn đang sững sờ thì mở miệng nói.

“Cái gì?” Duy Nhược Hề giật mình,“Đi nơi nào?”

“Không phải có nhiệm vụ sao? Chúng ta đi cùng nhau!”

“Tốt” Duy Nhược Hề thực nhu thuận mà đáp, trong thanh âm dường như nghe chút dấu hiệu đang lấy lại tinh thần.

Đi phía sau Mặc Diễm Duy Nhược Hề chỉ có thể chạy bước nhỏ, một bước của Mặc Diễm gần bằng hai bước của cô.

“Đúng rồi, làm sao mà anh nhận ra được tôi là Duy Nhược Hề?” Duy Nhược Hề đi theo phía sau Mặc Diễm vừa chạy vừa hỏi. Duy Nhược Hề rất kinh ngạc khi anh nhận ra cô, hóa trang như thế này ba mẹ cô còn nhìn không ra lại bị anh nhìn thấy.

“Tóc cùng da của cô.” Thanh âm của Mặc Diễm ẩn ẩn ý cười truyền đến tai Duy Nhược Hề, tóc của cô tuy bị cuốn lên nhưng vẫn như cũ rất mềm mại và đen bóng. Còn có làn da thì trong suốt sáng bóng. Địa cầu hiện tại ô nhiễm nghiêm trọng như vậy có được làn da như cô đúng là hiếm thấy. Nửa năm trước khi anh cứu cô ra thì ấn tượng còn lại vẫn rất sâu sắc. Biến hóa của cô thật sự rất lớn nhất là làn da và mái tóc, tốt đến mức có thể làm cho rất nhiều phụ nữ ghen tị.

“Vậy sao?” giọng nói của Duy Nhược Hề mang theo chút thản nhiên mất mát. Chính là vì hai loại này mới nhận ra được cô sao? Duy Nhược Hề ngẩn đầu nhìn người con trai đang đi trước mắt, cô lại muốn được nhìn thấy anh cười lần nữa.

Còn lại chín con Mê Huyễn quái vật cũng rất nhanh bị Duy Nhược Hề và Mặc Diễm giải quyết sạch sẽ. Mặc Diễm không nghĩ đến Duy Nhược Hề lại có thể tiến bộ nhanh đến thế. Anh phát hiện tinh thần lực của cô rất thuần thục hơn nữa hẳn là đã vượt qua cấp 25 rồi. 9 con Mê Huyễn quái vật còn lại một mình cô giải quyết 4 con.

Mặc Diễm cũng bắt đầu tò mò, không biết cái gì làm cho cô trong một thời gian ngắn lại thay đổi đến vậy. Nếu nói Duy Nhược Hề trước kia làm cho hắn cảm thấy hơi phiền một chút nhưng hiện tại thật không giống như vậy nha.

Lưu loát đem não hạch của con Mê Huyễn quái vật cuối cùng lấy ra Duy Nhược Hề thuận tay đem nó bỏ vào cái túi đeo sau lưng. Sau con đầu tiên thì bốn con còn lại đều do cô tự tay lấy não hạch ra ngoài. Bởi vì có Mặc Diễm ở bên cạnh chỉ bảo cho nên Duy Nhược Hề mới bắt đầu hơi khó khăn nhưng bây giờ đã thành thục rồi.

“Anh còn đi nhiệm vụ nào khác không? Nếu không có, chúng ta cùng nhau trở về giao nhiệm vụ đi.” Duy Nhược Hề quay đầu nhìn về phía Mặc Diễm trưng cầu ý kiến của anh.

“Được, đi thôi.” Dù sao anh chính là nhàm chán mới đi tiếp ủy thác. Ít nhất đối với cô gái tên kêu Duy Nhược Hề trước mắt này anh bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Hai người cùng nhau trở lại Phàm Nghĩa Đường đem nhiệm vụ giao, Duy Nhược Hề hôm nay cũng không có nhận thêm ủy thác nào, cô tính ngày mai mới trở lại. Cô đang cần kinh nghiệm thực chiến nhưng phải tìm hiểu kỹ các con quái vật trước đã.

Cô nhân viên lễ tân rất lễ phép tiếp đãi bọn họ, bởi vì nhiệm vụ này cũng không nhiều tiền lắm nên cô trực tiếp nhận tiền mặt. Chỉ là thời điểm cô tiếp tân tiếp đãi Mặc Diễm thì bỗng đỏ mặt thanh mâ cũng nhỏ đi một chút.

Ai, bộ mặt lạnh lùng như thế cũng có người thích. Nếu người khác nhìn thấy anh tươi cười thì chắc trong nháy mắt liền yêu anh ta quá. Duy Nhược Hề ở trong lòng hơi hơi thở dài. Mỗi khi nghĩ đến nụ cười của anh Duy Nhược Hề liền lâm vào hoảng hốt.

“Đi thôi.”Thanh âm của Mặc Diễm vang lên bên tai làm bừng tỉnh Duy Nhược Hề còn đang đứng tại chỗ mơ về mỹ nam cười.

“Chúng ta về thôi. Cám ơn anh hôm nay đã chỉ tôi cách lấy não hạch.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn Mặc Diễm nói lời cảm tạ.

“Đi!” Mặc Diễm thản nhiên nhìn Duy Nhược Hề một cái, sau đó quay đầu đi cảm thán, trang điểm đậm thế này thật sự là rất chói mắt. Mặc Diễm nghĩ đến thời khắc nửa năm trước cứu cô ra từ khu hoang vu, một khắc kia thật sự rất kinh diễm.

Vẫn như trước Duy Nhược Hề ngoan ngoãn đi theo phía sau Mặc Diễm. Sau đó cô ngẩn đầu nhìn về phía cửa lại làm cô kinh sợ một trận, tại sao lại là hắn nữa? Đột nhiên phát hiện một người làm cho Duy Nhược Hề phi thường không thoải mái.

Tại sao lại cứ đụng phải anh ta? Thật sự là âm hồn bất tán, Duy Nhược Hề dưới đáy lòng oán thầm.

Cửa vào của Phàm Nghĩa Đường đang có một người tiến vào,chính là cái người mà Duy Nhược Hề chán ghét, Viêm Bân.

Bên cạnh hắn cũng không có Bạch Linh Nhi đi theo nhưng vẫn như trước làm cho cô cảm thấy không thoải mái. Duy Nhược Hề bước nhanh về phía trước vài bước, cùng Mặc Diễm song song đi tới.

Mặc Diễm chính là thản nhiên nhìn Duy Nhược Hề đến đi bên cạnh anh.

Sau đó cước bộ của anh phải dừng lại bởi có một người đang ngăn trước mặt anh. Viêm đại thiếu gia.

“Mặc Diễm, thật không ngờ cậu còn có thời gian đi hẹn hò nơi nơi?” Viêm Bân khóe miệng giơ lên nhìn Mặc Diễm.

Duy Nhược Hề từ lúc Viêm Bân đứng trước mặt bọn họ thì cô khẩn trương ôm lấy cánh tay Mặc Diễm, Mặc Diễm tuy có chần chờ một chút nhưng cũng không có đẩy Duy Nhược Hề ra.

Mới vừa lúc đầu khi Viêm Bân đứng ở trước mặt cô, Duy Nhược Hề còn lo sợ Viêm Bân nhận ra nhưng hiện tại thấy Viêm Bân khi đối mặt với cô không có cảm xúc gì thì Duy Nhược Hề lúc này mới an tâm.

Cô chỉ có chút kỳ quái là không biết tai sao Viêm Bân lại biết Mặc Diễm.

“Bạch gia đại tiểu thư không đi cùng cậu sao?” Mặc Diễm không để ý mà hỏi lại. “Cứ lo Bạch tiểu thư của cậu đi, chuyện của tôi không cần phiền đến cậu.”

Mặc Diễm nhíu nhíu mày phát hiện khi anh nhắc đến Bạch Linh Nhi thì Duy Nhược Hề dường như nắm cánh tay anh chặt hơn.

Viêm Bân hừ lạnh một tiếng lại đột nhiên thấy một người con gái trang điểm thật đậm ôm lấy cánh tay của Mặc Diễm thì cười nhạo nói:” không nghĩ tới cậu lại có khẩu vị nặng như vậy, khó có được nha.” Viêm Bân nói ra lại hoàn toàn không phát hiện cô gái mà hắn đang nói chính là người mà bao lâu nay hắn tìm kiếm.

Khó em gái ngươi, Duy Nhược Hề trong lòng mở miệng mắng. Tên Viêm Bân này đúng là ăn no rửng mỡ thích chặn đường người khác.

Mặc Diễm cũng chú ý Viêm Bân không có phát hiện ra Duy Nhược Hề ở bên cạnh anh thì kéo khóe miệng cười nói:” Tôi thích kiểu người nào không cần Viêm thiếu gia lo lắng.” Sau đó Mặc Diễm cầm tay Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề bỗng nhiên liền ngu như vậy để mặc anh nắm tay, cô cảm thấy tay của Mặc Diễm thật ấm áp không có lạnh băng như cái mặt của anh.

“Phải không?” Viêm Bân bởi vì Mặc Diễm thích dạng con gái như vậy nên có vẻ cao hứng, “Đúng rồi cho tôi gởi lời hỏi thăm đến ba của cậu, nghe nói bác trai bị bệnh cần phải dùng một lượng lỏa thạch rất lớn để chữa khỏi đi? Thật sự là đáng tiếc, hiện tai lỏa thạch càng ngày càng ít.”

Mặc Diễm nghe Viêm Bân nói xong thì gương mặt trong nháy mắt trở nên rét lạnh “ Bệnh của ba tôi không nhọc Viêm thiếu gia lo lắng. Cậu cứ thong thả tự nhiên, tôi đi trước.”

Sau đó Mặc Diễm nắm tay Duy Nhược Hề bước đi ra ngoài.

Viêm Bân đứng tại chỗ hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu nhìn hai người họ, nhìn bóng dáng sau lưng của cô gái kia Viêm Bân bỗng nhiên có chút giật mình sau đó quay đầu đi vào Phàm Nghĩa Đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.