Lam Á Nam giống như không nghĩ đến Duy Nhược Hề lại hỏi cô một cách trực tiếp như vậy. Lam Á Nam trầm mặc một hồi mới mở miệng nói “Đã biết, lần trước gặp cô tôi có chút hiếu kỳ cho nên có điều tra một chút tư liệu về cô.”
Lam Á Nam nói đến đó liền ngẩn đầu lên nhìn Duy Nhược Hề rồi lại nói tiếp:” hơn nữa tôi biết rau dưa ở Đa Cư Quán trước kia là do cô cung cấp cũng biết mấy loại rau dưa này không dùng đào tạo dịch trồng ra được…Nhược Hề, cô không trách tôi chứ?”
Duy Nhược Hề đương nhiên không có trách Lam Á Nam dù sao chuyện này cũng không thể giấu diếm. Kỳ thật dù có muốn giấu cũng giấu không được. Nói như vậy hẳn là hiện tại có rất nhiều người đều biết rau dưa cùng cô có quan hệ.
Duy Nhược Hề trầm mặc xong mới mở miệng hỏi:” Vậy cô tìm tôi có chuyện gì?” Cũng không nhắc tới chuyện rau dưa của cô từ đâu mà ra.
“Tôi muốn cùng cô làm một dự án. Tôi định mở một trang viên an dưỡng cho nên cần cùng người khác hợp tác. Trang viên này sẽ làm người ta hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi. Các phương tiện bên trong sẽ được đơn giản hóa, khung cảnh bên trong tôi hy vọng giống như khung cảnh của ngàn năm trước, bên trong có cây có hoa.”
Lam Á Nam biết Viêm gia hẳn là đã sớm biết chuyện của Duy Nhược Hề có lẽ nguyên bản Viêm Bân muốn tìm Duy Nhược Hề hợp tác. Nhưng mà cô không biết vì nguyên nhân gì mà Viêm Bân lại đến tìm Lam gia. Nhưng mà Lam Á Nam lại không thích Viêm Bân hơn nữa Lam Á Nam còn biết một người thích hợp hơn.
Tuy rằng Lam Á Nam cũng không rõ ràng lắm rau dưa từ đâu mà ra, nhưng mà cô có thể khẳng định rau dưa này được trồng trong đất. Lam Á Nam nhìn rất nhiều quyển cổ tịch rồi so sánh rau dưa mà cô cung cấp cho Đa Cư Khách sạn mới dám khẳng định rau dưa này là được trồng trong đất.
Duy Nhược Hề trầm mặc hồi lâu sau đó mới mở miệng nói:” tôi cần suy nghĩ một chút, nhưng mà trước mắt tôi chưa thể làm dự án này với cô. Chờ tôi suy nghĩ cẩn thận xong sẽ nói cho cô biết.”
Duy Nhược Hề thấy Đa Cư Khách Sạn vừa mới đi vào quỹ đạo cho nên tạm thời chưa muốn hợp tác với Lam Á Nam mở trang viên an dưỡng. Nếu mở trang viên này thì cần một lượng tài chính rất lớn, tài chính trước mắt của Duy Nhược Hề căn bản không đủ cùng Lam Á Nam hợp tác mở trang viên.
Nếu làm ra trang viên như trong lời nói thì hoàn cảnh bên trong vô cùng trọng yếu. Đất đai hiện tại căn bản không thể trồng trọt, nếu như dùng đào tạo dịch để tạo ra quang cảnh thì phi thường sang quý. Dù sao một trang viên cũng cần ít nhất 10.000 mét vuông. Một diện tích lớn như vậy thì cần biết bao nhiêu là hoa cỏ cây cối mới đạt yêu cầu. Cô cần phải suy nghĩ rồi mới trả lời Lam Á Nam được.
“Được, vậy cô cứ từ từ suy nghĩ đi.” Lam Á Nam cảm thấy chỉ cần Duy Nhược Hề không trực tiếp cự tuyệt là được. Vốn Lam Á Nam định nói gì thêm nhưng há mồm định nói thì không xuất khẩu được cuối cùng lại im lặng.
Kỳ thật Lam Á Nam muốn hỏi Duy Nhược Hề là rau dưa là chuyện gì xảy ra nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn không hỏi. Hiện tại cô với Duy Nhược Hề cũng chỉ là quen biết bình thường. Chờ khi nào Duy Nhược Hề muốn nói tự động sẽ nói cho cô biết vậy.
Hai người trầm mặc hồi lâu sau đó cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa thông báo đồ ăn đã mang đến. Lam Á Nam từ trên sô pha đứng dậy trên đôi giày cao đến 10 phân đi ra mở cửa.
Lam Á Nam gọi món canh cá cùng vài món ăn sáng khác thế nhưng còn được tặng kèm một phần hoa quả. Hoa quả cũng là Duy Nhược Hề lấy từ trong không gian ra. Bất quá là số lượng rất ít. Đại khái là nhân viên thấy ông chủ đến cùng một vị khách không bình thường mới đưa một phần qua đây.
“Nhược Hề, thế nhưng lại có hoa quả, ai, cùng cô đi đến lại có lộc ăn. Bình thường thật sự rất khó được ăn hoa quả. Hơn nữa con cá này cũng lớn hơn so với bình thường không ít.” Nói xong Lam Á Nam đã bưng chén canh cá lên uống, “ A, mùi vị thật thơm ngon.”
Trước kia Lam Á Nam từng ăn cơm ở Đa Cư Quán. Hương vị vô cùng tốt, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà Đa Cư Quán đóng cửa. Lam Á Nam cảm thấy thật tiếc nuối. Sau khi gặp Duy Nhược Hề từ lần đó cô lại phát hiện Văn Minh Khu lại mới mở một Đa Cư Khách Sạn, nghe tên liền biết cùng Đa Cư Quán trước kia có liên hệ. Cuối cùng khi cô điều tra Duy Nhược Hề mới biết được Đa Cư Khách Sạn chính là sản nghiệp của Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề bồi Lam Á Nam ăn cơm xong liền trực tiếp rời đi. Bởi vì xe bị đụng phải Duy Nhược Hề tìm một ngươi tha xe trở về rồi sau đó đón Sỉ Hậu (Giao thông công cộng) đi đến chỗ Thường Trác.
Lần này đến chỗ Thường Trác thì cô tiếp tân cũng không có ngăn đón Duy Nhược Hề mà lại còn mỉm cười chào hỏi cô.
Duy Nhược Hề dùng thang máy chuyên dụng của Thường Trác đi lên lầu 8 rồi gõ cửa phòng.
“Mời vào!” bên trong truyền ra thanh âm có chút nghiêm túc của Thường Trác.
Duy Nhược Hề đẩy cửa tiến vào. Thường Trác đang khoa tay múa chân trên đống văn bản nghe có người tiến vào thì ngẩn đầu lên nhìn. Sau đó ông liền vui mừng đứng dậy, “Tiểu Hề, con đến rồi. Thế nào, thân thể khỏe lên chưa? Có còn đau ở đâu không?”
“Chú Thường, đầu đã sớm hết đau. Hiện tại tinh thần lực của con đã khôi phục toàn bộ.” Duy Nhược Hề mặt đầy ý cười nhìn Thường Trác, biết Thường Trác là thật tình quan tâm đến cô.
“Thật sự? vậy thì thật tốt quá!” Thường Trác nghe được tin tức như thế thì tâm treo ngược mấy ngày nay cuối cùng được thả xuống. Ông thật sự lo lắng cho Duy Nhược Hề muốn chết được, ông sợ tinh thần lực của cô không thể khôi phục lại.
“Vâng, thật sự.” Duy Nhược Hề nói xong khống chế ly trà trên bàn bay lên. “ Chú Thường, chú nhìn xem, khôi phục rất tốt!”
Hôm nay tâm tình của Duy Nhược Hề rất tốt tuy rằng gặp phải Bạch Linh Nhi nhưng mà Bạch Linh Nhi lại bị Duy Bảo Bảo mổ coi như là báo ứng của cô ta đi. Bất quá Duy Nhược Hề cũng biết Bạch Linh Nhi khẳng định càng thêm hận cô. Chính vì vậy Duy Nhược Hề sẽ càng đề phòng Bạch Linh Nhi.
“Vậy là tốt rồi, khôi phục lại thì tốt rồi!” Thường Trác để Duy Nhược Hề ngồi xuống, sau đó lại rót choDuy Nhược Hề một chén nước, “ Tiểu Hề, con đợi chú một lát, để chú ký xong đống văn kiện này rồi chúng ta đi đến Dị tổ.”
Thói quen của Thường Trác là phải đem việc của hôm nay làm xong cho nên phải để cho Duy Nhược Hề chờ một hồi, chờ ông đem đống văn kiện hôm nay làm xong hết mới có thể rời đi.
Lần này Duy Nhược Hề chỉ cần chờ vài phút Thường Trác đã đem văn kiện phê xong sau đó cùng Duy Nhược Hề đi ra ngoài.
“Tiểu Hề, đi thôi. Chú dẫn con đi gặp các thành viên của Dị tổ. Mấy ngày hôm trước bọn họ biết con không đến được thì thiếu chút nữa nháo chết ta.” Nghĩ đến các thành viên của Dị tổ Thường Trác có chút đau đầu.
Dị tổ hiện có tổng cộng 58 người, trong đó 40 người là ở Hoa Hạ, Mĩ Sĩ cùng Tây Điến theo khu vực mà làm nhiệm vụ. Trên cơ bản để gặp được đầy đủ các thành viên thì không được vài lần. Còn lại 18 người thì đang có 10 người rời khỏi Viêm Hoàng đi làm nhiệm vụ, bởi vậy Duy Nhược Hề ra mắt Dị tổ cũng chỉ có thể gặp được 8 người mà thôi.
Các vấn đề ở Dị tổ Thường Trác đều nói sơ qua một lần cho Duy Nhược Hề nghe, Thường Trác còn nói cho Duy Nhược Hề biết trong Dị tổ có một người tính tình đặc biệt cổ quái, bảo Duy Nhược Hề cần chú ý một chút.
Tính tình cổ quái của người này chủ yếu nằm ở phương diện vệ sinh, anh ta là một người có tính khiết phích đặc biệt nghiêm trọng. Người này bình thường sẽ không cùng người khác tiếp xúc. Một ngày tắm ít nhất khoản vài lần, trong phạm vi ánh mắt nhìn đến không cho xuất hiện vết bẩn. Còn những người khác thì tính cách rất bình thường.
Duy Nhược Hề ngồi ở trong xe Thường Trác nghe Thường Trác kể về các thành viên của Dị. Mà Duy Bảo Bảo trên vai của Duy Nhược Hề thì ngủ ngon lành.
“Tiểu Hề, con chim này thoạt nhìn thật đặc biệt.” Thường Trác nhìn lại Duy Bảo Bảo đang đậu trên vai Duy Nhược Hề vẫn cảm thấy con chim này có điểm kỳ quái, cái đầu nhìn qua thì tựa cái đầu gà còn bộ lông thì vô cùng xinh đẹp.
“A, nó bị ba mẹ con cải trang qua cho nên nhìn có chút kỳ quái.” Duy Nhược Hề lại tiếp tục biện bạch.
Duy Bảo Bảo đang ngủ trên vai Duy Nhược Hề thì nghe người ta nói nó kỳ quái lập tức tỉnh lại, nó khinh thường nhìn Thường Trác một cái lại dùng tinh thần lực liên hệ với Duy Nhược Hề, “ Cái người này thực thiếu hiểu biết, ngay cả thần thú cũng không nhận ra!”
“Cái đó cũng không thể trách bọn họ, dù sao nhân loại từ 1000 năm trước đã không tin tưởng thần thú thật sự tồn tại. Hơn nữa nhà ngươi lại có chút nhỏ!” Duy Nhược Hề cũng dùng tinh thần lực liên hệ với Duy Bảo Bảo.
Kiếp trước, mặc kệ là trong sách hay trên TV thì hình ảnh của thần thú là rất to lớn, có thể che cả trời.
“Con làm sao mà nhỏ? Mấy ngày nay con đã trưởng thành không ít.” Duy Bảo Bảo kháng nghị với Duy Nhược Hề, “ Hơn nữa mỗi ngày con cũng không dám ăn nhiều, sợ ăn nhiều làm cho mẹ nghèo!”
“Phốc,” Duy Nhược Hề nghe xong thì cười ra tiếng.
“Tiểu Hề, con làm sao vậy?” Thường Trác kỳ quái nhìn thoáng qua Duy Nhược Hề tự động phát ra tiếng cười.
“Dạ, con không có việc gì, chỉ là nghĩ đến chuyện buồn cười trước kia.” Duy Nhược Hề cũng không dám nói cho Thường Trác biết cô đang nói chuyện với con chim đang đậu trên vai mình.
“Mẹ, hôm nay con đã trưởng thành hơn mấy ngày hôm trước không ít!”
Thật sự nhìn Bảo Bảo bây giờ lớn hơn lần đầu tiên cô nhìn thấy nó không ít. Hơn nữa Duy Nhược Hề không thể không thừa nhận khả năng thăng bằng của Bảo Bảo rất tốt, hiện tại lớn lên rất nhiều nhưng vẫn có thể vững vàng đứng trên vai của cô.
“Đúng rồi, Bảo Bảo, khi ngươi lớn lên có thể biến nhỏ lại một chút hay không?” Duy Nhược Hề nhớ rằng thần thú bình thường vô cùng lớn. Duy Nhược Hề lo lắng sau này ra ngoài mang theo một con chim siêu bự thì không tốt lắm, hơn nữa hình thể lớn của Phượng Hoàng rất dễ bị người khách nhận biết.
“Đương nhiên có thể. Mẹ, con là thần thú nha!” Duy Bảo Bảo nói xong lại nhích nhích vô cọ đầu lên mặt của Duy Nhược Hề. Thường Trác ở bên cạnh nhìn xem Bảo Bảo vẫn cứ cảm thấy nó thực kỳ quái.
Duy Nhược Hề thấy Thường Trác đang nhìn bọn họ mới thu hồi tinh thần lực không tiếp tục nói chuyện với Duy Bảo Bảo.
Duy Nhược Hề phát hiện từ sau khi tinh thần lực của cô khôi phục thì tinh thần lực của cô gia tăng thêm một chút ngoài ra hình như còn có chút biến hóa. Duy Nhược Hề không biết tại sao cô có thể cảm nhận được. Chắc là do phạm vi tra xét của tinh thần lực lại rộng thêm không ít. Nhưng mà Duy Nhược Hề thủy chung cảm thấy có phương diện nào đó biến hóa chỉ là không biết điểm biến hóa nằm nơi nào.
Cùng Thường Trác đi đến Dị tổ, Duy Nhược Hề thật không nghĩ đến Dị tổ lại nằm ở một khu hẻo lánh ở phía tây của Văn Minh Khu.
Ngôi nhà này đăc biệt lớn. Hơn nữa nhìn từ bên ngoài thì trông giống một tòa lâu đài phương tây mà Duy Nhược Hề từng nhìn thấy trên TV ở kiếp trước nhưng mà có chút cũ nát. Hơn nữa chung quanh ngôi nhà không có cây cỏ gì hết làm cho ngôi nhà nhìn có chút tiêu điều cùng âm trầm.
Xung quanh ngôi nhà được rào bằng một vòng lưới sắt nhưng mà chỉ cao khoản một thước căn bản chẳng có tác dụng gì. Rất dễ dàng tiến vào.
Đợi Thường Trác tìm chỗ đỗ xe xong thì Duy Nhược Hề mới cùng Thường Trác đi vào nơi có chút cổ kín âm trầm này.
“Lúc chọn địa điểm làm trụ sở cho Dị thì bọn họ đều chọn nơi này. 58 thành viên của Dị đều từng ở qua nơi này. Những khi thành viên của Dị không có nhiệm vụ thì thường đến đây ở.” Ngay cả Thường Trác cũng không hiểu tại sao bọn họ lại chọn vị trí này. Chỉ có thể giải thích suy nghĩ của những cao thủ thường bất đồng với người bình thường.
“Vị trí này rất tốt!” Duy Nhược Hề cảm thấy chính cô cũng thích vị trí này, chủ yếu là phòng ở nằm ở vị trí hẻo lánh.
Đi vào cổng tòa lâu đài đập ngay vào mắt của người vừa tiến vào chính là một hành lang thật dài. Hai bên hành lang chính là nguồn ánh sáng được sử dụng từ rất xa xưa, chính là ngọn nến. Khung cảnh như thế thoạt nhìn có chút ân u thâm trầm.
Hai bên bức tường là những hình vẽ kỳ quái, Ánh sáng của ngọn nến thường có chút lay động lại gián tiếp tác động lên những hình người làm cho người ta có giác những hình vẽ này đang cử động. Đại khái là ở đây có một người có tính khiết phích cao độ cho nên nhìn qua hành lang cũng vô cùng sạch sẽ.
“Bọn họ đều hoạt động ở trên lầu, trước kia ở dưới đây cũng có phòng nhưng mà đã bị bọn họ sửa lại! Mỗi khi bọn họ không có việc gì làm liền đem nơi này làm cho âm trầm khủng bố.” Thường Trác bởi vì thường xuyên đến đây cho nên đã sớm quen với hoàn cảnh.
Duy Nhược Hề gật gật đầu tỏ vẻ cô đã hiểu. Hoàn cảnh chung quanh thật đúng làm cho người ta có chút nổi da gà.
Hành lang đại khái dài khoản 200 thước, chung quanh không có tiếng động nào khác ngoại trừ tiếng vang của bước chân Thường Trác cùng Duy Nhược Hề. Âm thanh vang vọng như thế làm cho Duy Nhược Hề nhớ tới những cuốn phim kinh dị mà 1000 năm trước cô rất thích xem.
Duy Nhược Hề chà chà lên hai cánh tay đã bắt đầu nổi da gà, trong lòng thì thầm mắng nhóm người này thật là ăn no rững mỡ, nhàn nhã không có việc gì làm đem cái tòa nhà này đổi thành như vậy.
“Đúng rồi Tiểu Hề, chú phải nhắc nhở con chuyện này.” Thường Trác giống như bỗng nhớ đến cái gì chuẩn bị nhắc nhở Duy Nhược Hề một chút.
“Chuyện gì ạ?” Duy Nhược Hề quay sang nhìn Trường Trác, không biết ông định nhắc nhở cô việc gì.
Kết quả Thường Trác còn chưa kịp mở miệng thì khóe mắt Duy Nhược Hề phát hiện phía trước có một bóng đen đang bay về phía cô. Duy Nhược Hề vội vàng nhìn lại mới phát hiện bóng đen đã đến ngay trước mặt. Khoảng cách gần như thế cô mới phát hiện hóa ra là một con dơi.
Không đợi Duy Nhược Hề kịp phản ứng thì Duy Bảo Bảo đã động thủ. Duy Nhược Hề thấy Duy Bảo Bảo lẽ ra đang đậu trên vai cô liền bay về phía trước mổ con dơi kia một cái.
Sau đó Duy Nhược Hề chợt nghe bóng đen kia kêu thảm thiết một tiếng. Dĩ nhiên là một giọng nam. Kế đó bóng đen liền ngã xuống trên mặt đất biến thành một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen.
Duy Nhược Hề trợn mắt nhìn người đàn ông đang té trên mặt đất kia, cái tình huống này là sao a? Đây chính là lần đầu tiên Duy Nhược Hề thấy một con dơi có thể biến thành người nha.
“Anh ta là người hay là dơi?” Duy Nhược Hề chỉ vào người mặc đồ đen kia hỏi Thường Trác đang đứng bên cạnh.
Thường Trác thế nhưng không có trả lời Duy Nhược Hề mà đỡ người áo đen đứng lên rồi quát:” La Thịnh Duệ, cậu có bệnh a? Mỗi lần tôi dẫn người mới đến đây cậu đều biến thành con dơi đi đánh lén người ta. Hiện tại đã gặp trắc trở rồi đi. Đáng đời!” La Thịnh Duệ bị Thường Trác sạt cho một trận cũng im lặng không nói gì. Mỗi lần Dị tổ xuất hiện thành viên mới anh đều hóa thân thành con dơi đi hù dọa người ta.
“Đau chết ta! Con chim này là cái gì mà cắn người đau như vậy?” La Thịnh Duệ thống khổ ôm lấy cánh tay của mình.
Duy Bảo Bảo sau khi mổ người ta xong thì cũng bay trở về đậu trên vai Duy Nhược Hề.
“Tiểu Hề, con không sao chứ? Chú định nhắc nhở cho con cẩn thận người này nhưng mà còn chưa có nói xong cậu ta đã đi xuống rồi.” Thường Trác nói xong thì còn nhìn Duy Bảo Bảo trên vai Duy Nhược Hề một cái, “Con chim này thật đúng là lợi hại nha!”
Duy Nhược Hề đồng ý một tiếng sau đó nhìn chằm chằm người đàn ông vẻ mặt thống khổ đối diện, “ Chú Thường, anh ta là người hay dơi nha?” Đối với vấn đề này Duy Nhược Hề rất là ngạc nhiên.
“Tôi đương nhiên là người!” không đợi Thường Trác trả lời cái người kêu La Thịnh Duệ kia đã la lên.
Duy Nhược Hề chỉ chỉ La Thịnh Duệ, “ Vậy làm sao mà anh có thể biến thành dơi?” Duy Nhược Hề còn chưa từng nghe thấy người có thể biến thành động vật, “Không lẽ là quỷ hút máu? Dơi hút máu người?” Đối với huyết tộc từ ngàn năm trước Duy Nhược Hề cũng từng coi trên TV. Nhưng mà thế giới thật sự có quỷ hút máu thật sao? Duy Nhược Hề cũng không dám khẳng định.
“Cô mới là quỷ hút máu, cả nhà cô là quỷ hút máu.” La Thịnh Duệ mang theo vẻ mặt oán hận nhìn Duy Nhược Hề, người này là kẻ đầu tiên anh đánh lén không thành công.
Kỷ thật La Thịnh Duệ cũng không muốn đánh lén Duy Nhược Hề, chẳng qua là muốn dọa cô một chút mà thôi. Ai ngờ con chim đậu trên vai người này lại lợi hại như vậy, tốc độ cũng thật nhanh đi! Không biết kia là máy móc gì? Cho tới bây giờ anh chưa từng thấy qua một sủng vật bằng máy có thể tấn công người nha.
Duy Nhược Hề đầu đầy hắc tuyến nhìn La Thịnh Duệ, thế này cô mới phát hiện người con trai này thật là gầy nha. Anh ta đại khái cũng khoản 20 tuổi. Tóc cũng có màu đen như Duy Nhược Hề, thoạt nhìn rất có tinh thần.
“Tiểu Hề, đây là dị năng của cậu ấy, chính là có thể biến thành con dơi chứ không phải là quỷ hút máu gì.” Thường Trác thay La Thịnh Duệ giải thích với Duy Nhược Hề.
“Nga, thật là ngại quá, cánh tay của anh có việc gì không?” Duy Nhược Hề miệng nói lời xin lỗi nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Ai kêu anh muốn đi dọa người làm gì, hiện tại đã biết sự lợi hại của Duy Bảo Bảo đi. Không nghĩ đến tốc độ của Duy Bảo Bảo lại nhanh đến vậy. Nghĩ nghĩ Duy Nhược Hề lại đi sờ đầu của Duy Bảo Bảo còn Duy Bảo Bảo cũng cọ cọ lại cô.
“Đương nhiên không có chuyện gì, chỉ là đổ chút máu!” La Thịnh Duệ đem cánh tay đang bị che lại mở ra cho hai người xem. Duy Nhược Hề cùng Thường Trác lúc này mới nhìn đến cánh tay của La Thịnh Duệ phát hiện quần áo phía trên cánh tay đã bị xé rách lộ ra vết thương bị Duy Bảo Bảo mổ, toàn bộ cánh tay của La Thịnh Duệ đều là máu tươi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]