Chương trước
Chương sau
Bạch Linh Nhi nghe Lam Á Nam nói như vậy, nhưng cũng không có thất kinh chính là xem thường nhìn Lam Á Nam cùng Duy Nhược Hề một cái lại cười nói:” Cô cho rằng Viêm Bân còn để ý đến vấn đề đó hay sao? Nếu anh ấy nguyện ý đính hôn với tôi khẳng định trong lòng anh ấy có tôi. Căn bản không còn chú ý đến Duy Nhược Hề!”

Duy Nhược Hề không nói gì nhìn Bạch Linh Nhi một cái, cô Bạch Linh Nhi kia nghĩ người cô ta thích là ai chứ. Cứ nghĩ ai cũng giống cô ta.

“Cho đến bây giờ tôi không nghĩ muốn cùng một chỗ với Viêm Bân, chính là cô tự mình đa tâm thôi. Bạch Linh Nhi, cô rãnh rỗi đến đây thị uy với tôi còn không bằng đi nhìn Viêm Bân một chút đi!” Duy nhược Hề thản nhiên mở miệng. Cái biểu hiện diễu võ vương oai của Bạch Linh Nhi cũng thật quá rõ ràng đi.

"Duy Nhược Hề đừng có tưởng rằng cô nói cô không thích Viêm Bân thì tôi sẽ tin cô. Lúc trước cô vẫn thầm mến Viêm Bân suốt 7 năm đó. Đừng quên khi đó tôi chính là bạn tốt của cô. Lúc ấy chuyện gì cô cũng nói cho tôi biết! Đừng có tưởng cô giả mất trí nhớ thì tôi sẽ tin cô không còn thích Viêm Bân nữa.”

Bạch Linh Nhi căn bản không tin một người thầm mến một người suốt 7 năm lại đột nhiên nói không còn thích anh ta nữa. Chỉ là Bạch Linh Nhi thật không ngờ Duy Nhược Hề này không còn là Duy Nhược Hề trước kia nữa.

“Không tin thì tùy cô! Á Nam, chúng ta qua bên kia đia, tôi muốn đi tìm dì Mặc.” Duy Nhược Hề đứng dậy không muốn tiếp tục nói chuyện với Bạch Linh Nhi lại lôi kéo Lam Á Nam đi chỗ khác.

Duy Nhược Hề cùng Lam Á Nam vừa mới đi đến chỗ dì Mặc liền thấy một đôi vợ chồng từ cầu thang đi xuống. Người nữ thì Duy Nhược Hề biết, đó chính là mẹ của Viêm Bân, Trần Uyển Tâm. Như vậy thì người trung niên bên cạnh kia chính là ba của Viêm Bân rồi.

Lam Á Nam dùng cánh tay huých Duy Nhược Hề nói:” Đó chính là ba của Viêm Bân, Viêm Kình Thường cùng mẹ của anh ta là Trầm Uyển Tâm.”

Duy Nhược Hề khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Viêm Kình Thương cùng Trầm Uyển Tâm theo cầu thang đi xuống lầu, Viêm Kình Thương chào cười hỏi với mọi người sau đó mở miệng nói:” Xin hoan nghênh các vị quang lâm. Hôm nay chính là tiệc đính hôn của con trai tôi Viêm Bân cùng đại tiểu thư Bạch Linh Nhi. Hy vọng mọi người yến tiệc vui vẻ. Hiện tại yến hội chính thức bắt đầu. Trên lầu có đầy đủ phòng nghỉ cùng khu ăn uống mong mọi người cứ tự nhiên và vui vẻ.” Nói xong Viêm Kình Thường nhấc tay lên cầm một ly rượu rồi đi theo mọi người chào hỏi.

Sau khi Viêm Kình Thương nói xong thì có rất nhiều người lục tục hướng trên lầu đi. Duy Nhược Hề có chút tò mỏ mở miệng hỏi Lam Á Nam ở bên cạnh, “Á Nam, bọn họ lên lầu làm cái gì vậy?”

Lam Á Nam lại kỳ quái nhìn Duy Nhược Hề một chút rồi mở miệng hỏi:” Muốn đi nhìn một chút?”

Duy Nhược Hề thấy Lam Á Nam nhìn cô một cách kỳ quái không khỏi thêm chút tò mò không biết trên lầu là rốt cuộc là chương trình giải trí gì. “Nếu không chúng ta lên nhìn xem?” Duy Nhược Hề đề nghị nói.

“Cậu thật sự muốn đi lên? Lam Á Nam lại hỏi một lần nữa.

“Phải.” Duy Nhược Hề càng cảm thấy thêm kỳ quái.

“Tốt. vậy thì đi lên nhưng mà tới lúc đó cũng đừng có trách mình nha!” Lam Á Nam không nghĩ đến cái gọi là giải trí kia mà Duy Nhược Hề cũng không biết.

“Tốt.”

Nói xong, Duy Nhược Hề liền nói cho Mặc mẹ biết cô lên lầu một chút. Mặc mẹ thế nhưng cũng cảm thấy hứng thú sau đó ba người cùng một chim liền thẳng tiến lên lầu.

Lên đến lầu ba Duy Nhược Hề liền ngây dại, là nhìn lầm rồi sao? Trước mắt là mấy cái màn hình với cảnh tượng máu chảy đầm đìa, cảnh tượng rất là kích thích ánh mắt. Nguyên bản đây chính là giải trí theo lời nói của bọn họ? Duy Nhược Hề cảm thấy đầu óc trống rỗng, ở giữa lầu ba chính là một con Đản Đản thú toàn toàn thân máu me. Đối diện với nó chính là một con quái thú vô cùng ghê tởm với thân mình cao hơn hai thước toàn thân màu đen đang dùng móng vuốt tiếp tục công kích tới con Đản Đản thú ngay cả đứng cũng không vững kia.

Mặc mẹ ở bên cạnh đã hoàn toàn choáng váng, bà chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó ngay cả động cũng không dám động.

“Thế nào? Tôi đã nói cô sẽ hối hận mà. Đây chính là cái giới quý tộc gọi là giải trí kia.” Thanh âm của Lam Á Nam để lộ ra chút bất đắc dĩ. “Bọn họ đem theo các sinh vật khắp nơi trên thế nới đến rồi cho chúng uống thuốc kích thích. Kế đó sẽ để cho chúng quyết đấu.

Những người đó sẽ đánh cuộc xem ai thắng ai thua. Con quái vật màu đen chính là bọn họ từ Tinh Tế tinh cầu bắt được trở về. Con quái thú này đã thắng được rất nhiều cuộc quyết đấu. Ngoài ra bọn họ còn truy lùng khắp nơi trên thế giới được nhiều nhất là mấy con Đản Đản thú, Thảo Nê Mã Thú cùng Định Thân Thú.”

Lam Á Nam đối với loại giải trí này phi thường phản cảm nhưng mà cô cũng không có tài cán gì để ngăn cản.

Duy Nhược Hề bình tĩnh nhìn lại con Đản Đản thú trên đài kia dường như cô thấy trong mắt con Đản Đản thú kia mang theo khát vọng sinh tồn mãnh liệt. Duy Nhược Hề mạnh mẽ nhắm hai mắt lại sau đó tay cũng gắt gao nắm lại thành quyền.

“Mẹ ~ bọn họ thật tàn nhẫn a. Cái kia giống như bọn Minh Đại Vương, con không muốn nó chết. Mẹ ~ con muốn đi lên!” Thanh âm của Duy Bảo Bảo qua tinh thần lực vang lên tai của Duy Nhược Hề.

“Khách mang theo sủng vật có thể cho lên quyết đấu được không?” giọng nói của Duy Nhược Hề ẩn ẩn run run. Nếu là những sinh vật khác Duy Nhược Hề sẽ không có phản ứng mạnh như vậy nhưng trên kia chính là một con Đản Đản thú đang cận kề với nguy cơ tử vong.

Duy Nhược Hề đã sớm đem đám sinh vật trong không gian kia trở thành người nhà của mình. Hơn nữa chúng là một đám sinh vật rất đơn thuần. Mặc kệ người khác cho nó uống thuốc kích thích nhưng chúng nó vẫn không có khát vọng chiến đấu mãnh liệt chỉ là mong muốn có một hoàn cảnh sinh tồn an ổn.

“Cô muốn cho nó đi lên?” Lam Á Nam nhìn thoáng qua Duy Bảo Bảo đang ở bên cạnh Duy Nhược Hề. Lam Á Nam đương nhiên biết con chim bằng máy kia rất lợi hại nhưng là cho dù có lợi hại thì cũng chỉ là một con chim bằng máy mà thôi. Trước kia từng có người mang đến một sủng vật máy móc cải trang qua. Chính là con quái vật màu đen kia đem con máy móc sủng vật hủy đi.

“Phải!” Duy Nhược Hề mạnh mẽ mở mắt, cô cố gắn không để chính mình tức giận, hiện tại cần khẩn cấp đen con Đản Đản thú kia cứu ra. “Tôi muốn cho nó liền lên quyết đấu được không?”

Lam Á Nam thấy Duy Nhược Hề tâm ý đã quyết, thế này mới mở miệng nói: " Vậy tôi đi giúp cô báo danh, cô muốn là cuộc quyết đấu ngay sau màn này hay là mấy trận kế tiếp nữa?” Lam Á Nam tuy rằng không thích loại giải trí này nhưng là đối với loại này vẫn có chút hiểu biết.

“Vậy cô giúp tôi chọn trận ngay sau màn này. Cám ơn Á Nam!”

Sau đó Lam Á Nam đi qua phía sau còn Duy Nhược Hề lại giúp đỡ Mặc mẹ đang bị dọa đến ngây người trở xuống đại sảnh ở lầu 1 nghỉ ngơi. Xong rồi cô lại mang theo Duy Bảo Bảo trở lại trên lầu.

Không quá bao lâu Lam Á Nam trở lại bên cạnh Duy Nhược Hề làm một cái động tác thể hiện sự thành công với Duy Nhược Hề.

Duy Nhược Hề mới dùng tinh thần lực nói cho Duy Bảo Bảo chuẩn bị một chút. Tốt nhất là trong một chiêu làm cho con quái vật kia mất mạng.

“Xin chào tất cả các vị quan khách, hy vọng để cho con vật cưng bằng máy móc của cô ấy khiêu chiến với con quái vật màu đen này. Mong quý quan khách nhanh chóng đặt cược. 5 phút sau trận đấu tiếp theo sẽ chính thức bắt đầu. Chúng ta hãy xem xem quái vật hay con chim bằng máy sẽ chiến thắng.” Trên đài người chủ trì hưng phấn nói.

Ở trên đài thì người chủ trì cố gắng tạo không khí còn phía dưới đài người xem lại không cảm thấy hưng phấn gì bởi vì đối với bọn họ mà nói thì nhìn cuộc chiến sinh động mới có sức hấp dẫn. Còn trình độ của một con chim bằng máy thì họ quá hiểu. Căn bản bọn họ không có hứng thú nhìn một sủng vật bằng máy bị đánh cho tan tành.

“Á Nam, địa điểm đặc cược ở nơi nào?” Duy Nhược Hề cảm thấy cơ hội kiếm tiền thật tốt tại sao lại không kiếm. Hiện tại trong tài khoản của cô có khoản 2 triệu tinh cầu, chỉ cần một cái nhấc tay có thể kiếm được thêm 2 triệu tại sao lại không kiếm.

Lam Á Nam lần này không có hỏi gì nhiều chỉ mang theo Duy Nhược Hề đi đến nơi đặc cược. Duy Nhược cầm trên tay một cái thẻ màu bạc nói:” 2 triệu! tôi cược con chim bằng máy thắng.”

Nhân viên nhận cược rất nhanh liền giảng giải cho Duy Nhược Hề nghe về cách đánh cược. Anh ta nói cho Duy Nhược Hề biết, bởi vì tất cả các vị khách đều chọn con quái vật màu đen thắng cho nên khi Duy Nhược Hề mua con chim bằng máy thắng thì sẽ là một ăn tám, cũng chính là nếu Duy Bảo Bảo thắng thì Duy Nhược Hề có thể ăn được gấp tám lần số tiền cô cược.

Bởi vì Lam Á Nam cùng phe với Duy Nhược Hề cho nên cũng đặt cược 1 triệu chọn Duy Bảo Bảo thắng.

Sau đó, Lam Á Nam cùng Duy Nhược Hề tìm một vị trí ngồi xuống, sau khi ngồi hàng ghế bên dưới đài Duy Nhược Hề chợt nghe bên cạnh truyền đến:”Người nào ngu như vậy, thế nhưng dùng một con chim máy đối kháng con quái vật bá vương thật là buồn cười!”

Sau khi người kia nói xong thì bên cạnh toàn bộ đều là thanh âm phụ họa. Duy Nhược Hề cũng không thèm để ý đến chỉ là dùng tinh thần lực chú ý đến con Đản Đản thú trên đài. Sau đó cô phát hiện một nhân viên đem con Đản Đản thú tràn đầy máu kia đi ra ngoài vào một căn phòng. Hơn nữa Duy Nhược Hề còn phát hiện trong khu vực đó có rất nhiều U Điềm sinh vật. Ngoài ra còn có một ít sinh vật khác. Mấy con sinh vật lạ đó Duy Nhược Hề nhận biết được vài loại, biết bọn chúng đều là những sinh vật thích tập kích con người.

"Á Nam, tôi muốn đi toilet một chút!" Nói xong, Duy Nhược Hề liền đứng dậy, sau đó để cho Duy Bảo Bảo ở tại chỗ này, còn cô thì chuẩn bị đi đến chỗ kia đem con Đản Đản thú bị thương cùng đám kia u điềm sinh vật toàn bộ cứu vào trong không gian.

"Nhược Hề, có muốn mình đi cùng bạn không?"

"Không cần, bạn giúp mình nhìn con chim một chút, đợi khi trận đấu bắt đầu thì để nó đi lên!"

"Được, vậy cậu đi nhanh rồi trở về!"

Duy Nhược Hề thế mới vội vàng trực tiếp đi lên lầu 4, hơn nữa Duy Nhược Hề phát hiện trên lầu 4 ngay cả một người trông coi cũng không có, Duy Nhược Hề đi đến căn phòng đóng cửa để con Đản Đản thú bị thương kia. Con Đản Đản thú thấy có người đi vào rõ ràng run lên một cái sau đó Ô ô kêu hai tiếng, trong thanh âm mang theo tràn ngập tuyệt vọng.

Duy Nhược Hề cũng không có nhiều thời gian để quản, trực tiếp đem nó bỏ vào trong không gian. Kế đó Duy Nhược Hề nhanh chóng đi sang phòng khác đang nhốt toàn bộ mấy con U Điềm Sinh Vật.

Mấy con U Điềm sinh vật thấy được con người cũng là sợ hãi cực kỳ nhưng mà hiện tại toàn bộ chúng nó đều bị cột, căn bản không có khả năng đánh trả. Duy Nhược Hề tranh thủ thời gian đem mấy con sinh vật bỏ hết vào không gian. Bọn chúng có khoản 200 con. Cộng thêm với một đám trong không gian kia nữa hiện tại không gian có đến 1000 U Điềm sinh vật.

Duy Nhược Hề lại dùng Tinh thần lực đem toàn bộ lầu 4 đều nhìn một lần, phát hiện cũng không còn sót một con U Điềm sinh vật nào mới vội vàng trở xuống lầu 3.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.