Duy Nhược Hề mặc dù không đành lòng nhưng chỉ có thể than thở một câu rồi tiếp tục quan sát tình huống của người bệnh.
Người nọ nằm trên giường ho khan, sắc mặt dường như càng ngày càng tái đến dọa người. Thậm chí Duy Nhược Hề còn có thể cảm nhận được một đoàn hắc khí đang hướng trên mặt người bệnh chạy đi. Sao lại thế này? Chẳng lẽ có quan hệ tới cái bóng đen kia?
Trong lúc Duy Nhược Hề đang suy nghĩ liền thấy một đạo bóng đen theo trên thân người bệnh chợt lóe mà ra.
Duy Nhược Hề “a” lên một tiếng. Cũng may Mặc Diễm dường như cũng sớm chú ý đến người này. Duy Nhược Hề liền thấy Mặc Diễm ở trước mặt cô tức tốc đuổi theo cái bóng đen.
Thật không ngờ tốc độ của Mặc Diễm cực kỳ mau, chỉ trong chớp mắt Duy Nhược Hề đã không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Diễm cùng cái bóng đen kia.
Duy Nhược Hề khuếch tán tinh thần lực tìm chung quanh nhưng chỉ phát hiện ra bóng dáng của Mặc Diễm còn cái bóng đen kia thì không hề có tung tích.
Duy Nhược Hề biết với tốc độ của cô thi chẳng giúp được gì cho nên đành đứng tại chỗ mà chờ.
Qua một lúc lâu Mặc Diễm đã trở lại, trên tay anh xách đồng thời xách theo một thứ gì đó màu đen.
Duy Nhược Hề kinh ngạc khi nhìn thấy thứ trên tay của Mặc Diễm là cái gì, “Đây là cái bóng đen đó?” Thật không ngờ Mặc Diễm lại có thể bắt được cái bóng đen kia.
Mặc Diễm đem con quái vật đang cầm trên tay vứt xuống đất một cái.
Lúc này Duy Nhược Hề càng thấy rõ diện mạo của cái bóng đen kia. Con quái vật có dáng dấp xấu xí vô cùng, nó chỉ có duy nhất một con mắt có cả tay và chân nhưng chúng lại ngắn vô cùng, đứng thẳng lên cũng chỉ cao tầm một thước, đên đầu còn mọc lên một cặp môi dầy đen thùi, toàn thân lại bao bọc bằng một lớp lông ngắn, nhìn xem cực kỳ ghê tởm.
Duy Nhược Hề chưa từng thấy qua con quái vật nào như thế, những con quái vật từng xuất hiện trên địa cầu Duy Nhược Hề đã từng tìm hiểu qua nhưng không có con nào như thế này. Cho nên con này hẳn là từ tinh cầu khác mới chạy đến đây. Nhưng mà bọn chúng làm sao có thể né qua phòng ngự nghiêm ngặc của các thành phòng thủ mà đến được đây?
Con quái vật này đã bị Mặc Diễm làm cho chết, trên cánh tay của nó có một vết thương còn đang toát ra một tí tia máu màu đỏ sậm nhưng đang tiếp cận đến gần màu đen.
“Tại sao vừa rồi tôi chỉ có thể nhìn được bóng dáng của anh mà không cách nào nhìn thấy được cái bóng đen này?” Duy Nhược Hề cảm thấy là cô chỉ có thể nhìn cái bóng đen lướt qua sau đó là không có cách nào tìm được nó.
“Đó là một loại chướng nhãn pháp.” Mặc Diễm thế nhưng hôm nay tốt tính giải thích vấn đề cho Duy Nhược Hề nghe.
Duy Nhược Hề nghe xong thì thầm gật đầu, thật không ngờ mỗi lần điều tra đều không tìm được bóng dáng của nó hóa ra là dùng chướng nhãn pháp.
“Chúng ta xử lý con quái vật này như thế nào?” Duy Nhược Hề vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn Mặc Diễm xem anh thế nào.
“Đem bỏ đi!” Mặc Diễm lạnh như băng quăng ra một câu.
Một khi muốn vứt bỏ thì tại sao lại đem về đây, Duy Nhược Hề trong lòng thầm mắng một câu.
“Đem về cho cô xem thử.” Mặc Diễm giống như biết được Duy Nhược Hề đang suy nghĩ cái gì trong lòng.
Còn Duy Nhược Hề thì bị Mặc Diễm phát hiện được suy nghĩ trong lòng nên âm thầm đỏ mặt.
Nhìn con quái vật một hồi lâu Duy Nhược Hề mới mở miệng:” Hay là gọi cho Thường bí thư đến đem con vật này đi nghiên cứu đi.” Hai người bọn họ đã khẳng định rằng con quái vật này chính là nguyên nhân của đợt dịch bệnh lần này. Hiện tại chỉ cần đem con quái vật cho chính phủ làm nghiên cứu là được.
Mặc Diễm không có nói gì nhưng đại khái cũng đồng ý với đề xuất của Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề liền kết nối với Thường Trác.
Thường Trác nghe được Duy Nhược Hề bắt được quái vật liền cô cùng kích động. Từ ngày hôm qua nghe Duy Nhược Hề báo cáo về cái bóng đen thì ông liền cho người tra tìm nhưng không có chút nào tiến triển bởi vì tốc độ của cái bóng đen kia vô cùng đáng sợ.
Chẳng qua Thường Trác lại hy vọng Duy Nhược Hề giúp ông tìm lại một con sống. Dù sao con này đã chết không có giá trị nghiên cứu cao.
Duy Nhược Hề nhìn sang Mặc Diễm hỏi một chút thì anh liền gật đầu đồng ý cho nên Duy Nhược Hề thay mặt đáp ứng Thường Trác tìm một con sống trở về.
Thường Trác nghe xong thì cao hứng mà ngắt kết nối.
Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực tra xét lại ký chủ mà con quái vật này bám vào thì phát hiện người nọ đã chết. Duy Nhược Hề cảm thấy bệnh độc lần này là do quái vật tiến vào cư trong thân xác của người sau đó lại đến lúc ký chủ sắp chết thì con quái vật lại thoát xác mà ra tiếp tục tìm kiếm một ký chủ mới tạo nên dịch bệnh lan tràn.
Qua mấy giờ sau Mặc Diễm lại đem về một con quái vật sống chỉ bị thương chân cho nên hai người căn bản không sợ nó chạy mất.
Duy Nhược Hề lại gọi cho Thường Trác lần nữa bảo ông cho người đến nhận con quái vật về nghiên cứu.
Không ngờ Thường Trác lại đích thân đi tới, theo sau là hai cái bảo tiêu thân cao mã đại.
Thường Trác cho người mở ra cổng tiểu khu còn Duy Nhược Hề và Mặc Diễm cũng đang đứng tại cổng tiểu khu chờ.
“Nhược Hề, là con quái vật này sao?” Thường Trác chỉ con quái màu đen đang bị Mặc Diễm dẫm lên mà hỏi.
Duy Nhược Hề gật đầu, “Chú Thường, có hai con, một sống và một chết. Hơn nữa chú cần lưu ý con quái vật này có thể xuyên qua U4. Mấy thiết bị U4 này căn bản vô dụng với bọn nó.”
Thường trác nghe xong thì cho hai nhân viên bảo an tiến lên đem hai con quái vật về nghiên cứu.
Sau đó ông lại nhìn sang Duy Nhược Hề mở miệng: “ Tiểu Hề, con ủy khuất thêm vài ngày, đợi đến khi vắc xin được làm ra là mọi người có thể tự do đi lại.” Thường Trác không có quyền lợi để quyết định mấy vấn đề như thế này.
Duy Nhược Hề cười gật đầu, hiện tại đã biết được nguyên nhân bùng nổ dịch bệnh lần này thì Duy Nhược Hề giống như không còn lo lắng nữa. Cô không còn sợ người nhà bị dịch bệnh tấn công vì cô đã biết nguyên nhân là từ những con quái vật này ký sinh lên người bệnh mới làm cho bọn họ trở thành như thế mà gia đình cô thường xuyên ăn uống thức ăn trong không gian cho nên trên người cũng tích lũy chút linh khí.
Mà linh khí là thứ tương khắc với những con quái vật thế này, cho nên hiện tại không còn nguy cơ bị dịch bệnh xâm chiếm thì Duy Nhược Hề cảm thấy ở trong này vài ngày cũng chẳng sao.
Thường Trác thoáng nhìn sang Mặc Diễm bên cạnh Duy Nhược Hề rồi quay sang Duy Nhược Hề mà hỏi, “Tiểu Hề, con quái vật này là ai bắt?” Tốc độ của con quái vật rất ghê gớm, ông đã cho người đi ra rất nhiều mà không một ai có thể bắt một con đem về.
Duy Nhược Hề nhìn qua Mặc Diễm rồi cười nói với Thường Trác:” Chú Thường là người này bắt. Anh ấy là bạn của con tên là Mặc Diễm.”
Từ đầu đến giờ Mặc Diễm toàn hé ra mặt lạnh ngoại trừ lúc đầu gật đầu chào hỏi Thường Trác một chút thì sau đó anh liền im lặng đứng bên cạnh Duy Nhược HỀ.
Thường Trác nghe xong ánh mắt lại sáng ngời xoay người đối diện Mặc Diễm nói: “ Cậu là bạn của Tiểu Hề, có hứng thú gia nhập dị tổ hay không?” Thường Trác là người trực tiếp phụ trách dị tổ cho nên lúc nào cũng cầu mong dị tổ càng nhiều cao thủ càng tốt.
Mặc Diễm đang chuẩn bị cự tuyệt lại nghe Thường Trác nói một cậu, “Tiểu Hề cũng là một người của dị tổ chúng ta, hai người quen biết thế này thì về sau có nhiệm vụ thì có thể hổ trợ phối hợp với nhau!” cũng không biết câu này là Thường Trác cố ý hay vô tình nói ra.
“Được!” Mặc Diễm cũng không nói thêm cái gì liền gật đầu đồng ý.
Còn Duy Nhược Hề nghe Mặc Diễm đồng ý thì kinh ngạc, anh ta thế nhưng đồng ý?
Thường Trác nghe được Mặc Diễm đồng ý thì cười mở miệng:” Đợi mọi chuyện lần này xong xuôi cậu có thể bảo Tiểu Hề dẫn cậu đến dị tổ báo cáo là được.”
Thường Trác luôn tín nhiệm Duy Nhược Hề cho nên nghe nói là Mặc Diễm là bạn cô thì cũng phần nào tín nhiệm cậu nhưng là cũng cần phải cho người điều tra một chút mới được. Ông quyết định cho người đem tài liệu về Mặc Diễm nhìn rõ một lần mới được.
“Tiểu Hề, vậy chú đi trước nhé.” Thường Trác chào tạm biệt Mặc Diễm cùng Duy Nhược Hề rồi đem theo bảo an cùng hai con quái vật trở về giao cho bộ phận nghiên cứu.
Thường Trác vừa rời khỏi thì nhân viên gác cổng liền đem thiết bị U4 kích hoạt trở lại, cổng tiểu khu cũng đóng theo.
Về đến nhà, chắc là do nguyên nhân đã được tìm thấy mà tâm tình của Duy Nhược Hề liền tốt lên rất nhiều, dọc đường về nhà cô lúc nào cũng cười vui hớn hở.
Trở về nhà, mọi người đã ăn cơm trưa xong. Thấy con gái trở lại Duy mẹ định vào bếp nấu thêm nhưng bị Duy Nhược Hề ngăn cản lại, cô bảo cô có thể tự làm, Duy mẹ cũng không cưỡng cầu nên để cho Duy Nhược Hề tự thân vận động.
Mặc Diễm cũng theo Duy Nhược Hề vào phòng bếp sau đó thấy Duy Nhược Hề suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng:” Canh cá, ốc xào, xà lách trộn dầu giấm.”
Duy Nhược Hề nghe được thanh âm thì chuyển đầu qua phát hiện là Mặc Diễm. Anh ta vào đây khi nào? Cùng vào với cô sao?
Còn mấy món ăn vừa rồi anh ta đọc là có ý tứ gì? Muốn làm mấy món đó sao?
“Nhanh lên! Đói!” Mặc Diễm lại phát ra một câu.
Duy Nhược Hề bất đắc dĩ thở dài sau đó chuẩn bị tiến vào không gian bắt ốc bởi vì phòng bếp không còn con ốc nào cả.
Bởi vì Mặc Diễm cũng biết được cô có không gian cho nên Duy Nhược Hề cũng không bận tâm việc cô đột nhiên biến mất trước mặt anh ấy cho nên liền ý định tiến vào. Nhưng thật không ngờ lúc cô đang thầm nghĩ đến Mặc Trạc lại cảm giác quần áo giống như bị người nào đó kéo.
Sau đó trước mặt chợt lóe, Duy Nhược Hề liền xuất hiện ở trong không gian chỉ là theo đuôi có Mặc Diễm tiến vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]