Duy Nhược Hề ở bên ngoài nghe được cảm thấy trong lòng chua sót, dì và dượng quả thật vô cùng thương yêu mnhau. Thấy dì út đau lòng như vậy Nhược Hề hy vọng dượng mau mau lành bệnh để dì không còn thương tâm.
Tề Tiểu Mỹ ở bên trong trò chuyện cùng Nghiêm Liêm thẳng đến Nghiêm Liêm ngủ cô mới đi ra ngoài.
“Tiểu Mỹ, thế nào? Nghiêm Liêm ngủ rồi sao?” Duy mẹ thấy em gái đi ra thì tiến lên đỡ một cái rồi bà lại quay sang Duy Nhược Hề nói, “Tiểu Hề, con xuống phòng bếp làm chút gì đó cho dì ăn đi. Cả ngày rồi dì của con chẳng ăn chút nào cả.”
Duy Nhược Hề gật đầu sau đó đi làm thức ăn.
Tiến vào phòng bếp Nhược Hề làm cho dì món canh cá sau đó bưng ra. Đồ ăn bưng đến nhưng mà Tề Tiểu Mỹ lại đang khóc, “Chị, em không ăn vô.”
“Như vậy sao được, cả ngày nay em không ăn chút gì cả. Không ăn thì lấy sức đâu mà chăm sóc cho Nghiêm Liêm. Em mà cũng ngã xuống thì ai chiếu cố Nghiêm Liêm cùng Tiểu Tâm đây?” Duy mẹ cầm thìa đưa cho Tề Tiểu Mỹ.
Tề Tiểu Mỹ nghe Duy mẹ nói xong thì mới tiếp nhận cái thìa bắt đầu ăn lên nhưng mà cô cũng ăn không được nhiều, mới ăn được nửa con cá. Duy mẹ thấy thế cũng không miễn cưỡng.
“Tiểu Mỹ, bây giờ cũng tối rời em vào phòng nghỉ ngơi đi. Cả ngày hôm nay đã mệt rồi cứ ngủ cho khỏe, để chị cùng anh rễ em trông chừng Nghiêm Liêm cho. Duy mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-trac/2147781/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.