Duy bảo bảo nghe được mụ mụ nó kêu Tiểu Bạch bằng Bạch xà tiểu thư thì trắng dã mắt ra. Quả nhiên mẹ nó thế nhưng không tra rõ ràng tiểu bạch là giới tính gì liền gọi bậy.
Kỳ thật Duy Nhược Hề cũng không biết vì cái gì mà mở miệng gọi bạch xà bằng tiểu thư, có lẽ là cảm giác được bạch xà trông xinh đẹp đi. Cô cảm thấy thân hình, màu sắc cùng ánh mắt của bạch xà là đẹp nhất trong tất cả các con rắn mà cô từng gặp, vì thế Nhược Hề lại khăng khăng cho rằng bạch là giống cái.
Còn thời điểm mà bạch xà nghe được Duy Nhược Hề gọi nó bằng Bạch xà tiểu thư thì giật mình sau đó nhìn thẳng vào Duy Nhược Hề và khè lưỡi ra.
Duy Bảo Bảo biết rằng Tiểu Bạch biểu hiện như thế là đang sinh khí cho nên chạy nhanh nói với Nhược Hề, “Mụ mụ, Tiểu Bạch là giống đực.”
Tiểu Bạch là giống đực, là giống đực, trong đầu Nhược Hề chỉ còn lại bao nhiêu đó thông tin.
“Mụ mụ, mụ mụ....” Bảo Bảo phải kêu lên vài tiếng thì Nhược Hề mới hồi thần trở lại. Cô lấy lại tinh thần nhìn vào Tiểu Bạch rồi nói, “Ngươi là công thật sao?”
Bạch xà nghe thế thì trước mắt Nhược Hề chợt lóe lên sau đó cô cảm giác được phía trước xuất hiện một cái bóng.
Là cái gì vậy? Duy Nhược Hề nhìn kỹ lại, ngay chỗ Tiểu bạch khi nãy bây giờ xuất hiện một đôi chân trắng nõn như ngọc đang xích lõa dẫm trên đám cỏ xanh tốt.
Duy Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-trac/2147778/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.