Ánh nắng len lỏi, xiêng qua cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng trắng tinh, yên bình sau những ngày bão tố. Trên giường bệnh, người phụ nữ ôm chặt chồng mình ngủ say như chưa từng có chuyện gì xảy ra.1
Chân mày của Châu Lạc Thanh khẽ nhíu lại, nheo mắt khó chịu rồi dần dần mở ra cố gắng thích nghi với ánh nắng vàng quá gắt này. Cũng như thường ngày, đập vào mắt cô là lồng ngực vạm vỡ của Mặc Thiệu Viễn. Ngẩng mặt lên nhìn thì thấy anh vẫn chưa tỉnh, cô thở dài xụ mặt buồn bã rúc sâu vào ngực anh, bàn tay ôm chặt anh hơn.1
Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây...1
Tại sao cô lại nằm trên giường với anh?1
Chẳng lẽ tối qua cô đã leo lên?1
Châu Lạc Thanh ngồi bật dậy, vỗ vào đầu mình trong lòng trách mắng, bậm môi xấu hổ không biết có ai vào đây hay chưa?1
- Trời ơi, sao mình lại có thể như vậy?1
Luống cuống đắp chăn cho Mặc Thiệu Viễn rồi bước xuống. Có ai chăm chồng giống như cô không chứ, nhưng hiện tại cô không nhớ mình đã leo lên đây từ lúc nào.1
- Vợ à!1
Giọng nói trầm ồn quen thuộc phát ra cách Châu Lạc Thanh không xa. Tay chân cô khựng lại, cả người cứng ngắt không nhúc nhích, đôi mắt đỏ hoe khi nghe giọng nói và cách gọi ngọt ngào của Mặc Thiệu Viễn vang lên.1
Quay đầu lại nhìn, giọt nước mắt động trên khóe bất chợt rơi xuống. Thiệu Viễn mỉm cười, gượng người ngồi dậy ôm cô vào lòng vỗ về cho thỏa nhớ thương.1
- Không sao rồi, đừng khóc nhé vợ!1
- Huhu...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-trao-anh-mot-tinh-yeu/435716/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.