Hôm nay cả hai đi làm về sớm để chuẩn bị đến Mặc gia, cả ngày hôm nay Châu Lạc Thanh luôn trong tình trạng lo lắng, bồn chồn, thấp thỏm không yên. Cô sợ Mặc gia sẽ không chấp nhận mình, lúc đó anh sẽ rất khó xử.
Nhìn Châu Lạc Thanh cứ loay hoay trước tủ quần áo, Mặc Thiệu Viễn bật cười đi lại ôm lấy cô từ phía sau, một tay thì với lấy chiếc váy màu trắng đưa cho cô.
- Anh giúp em mặc cho nhanh!
Thả xuống bả vai trần của Châu Lạc Thanh một nụ hôn. Da thịt vừa mới tắm xong mát lạnh và thơm ngát, trắng trẻo lại mềm mịn, quả là đang đày đọa tinh thần và thể xác của anh mà.
Châu Lạc Thanh bị anh làm cho ngớ ngẩn, đến một câu từ chối hay động tác đẩy ra cũng không có. Thiệu Viễn cười rù rì trong cuống họng, gỡ chiếc khăn tắm quấn quanh người cô ra, cảnh đẹp bại lộ trước mắt không chút che đậy.
Khuôn mặt gian xảo của Mặc Thiệu Viễn hiện rõ, anh cúi người kéo ngăn tủ, lựa nội y cho cô.
Lạc Thanh lúc này mới có phản ứng, khép chặt chân lại, lên tiếng ngăn anh.
- Để em tự lấy, anh...
- Váy màu trắng thì đồ lót cũng màu trắng phải không em?
- Em tự mặc.
Châu Lạc Thanh giật lấy bộ nội y từ trên tay anh, khuôn mặt đỏ bừng không biết đem giấu đi đâu. Hết nằng nặc đòi tắm chung bây giờ còn giúp cô mặc đồ, sau này còn làm gì nữa chứ?
Mặc Thiệu Viễn khoanh tay mỉm cười, dựa người vào tủ quần áo xem biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-trao-anh-mot-tinh-yeu/435693/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.