Rất nhanh sau đó trong căn phòng rộng lớn, gần nhữ đã kín người. Từ trên xuống dưới, nào là trưởng khoa, phó khoa, bác sĩ của riêng cô, thậm chí còn có cả phó giám đốc bệnh viện, ngay cả Minh Triết đang trên đường trở về nhà sau ca trực đêm qua cũng nhanh chóng quay trở lại. Tất cả bọn họ đều dùng tốc độ ánh sáng mà chạy đến phòng bệnh của Hạ Như Ân.
Minh Triết là người trực tiếp khám lại cho Hạ Như Ân, sau khi cô tỉnh dậy. Bởi Mạc Nhược Đông vẫn không tin tưởng thêm ai ngoài bạn của mình cả.
Sau khi khám xong, mọi thứ đều bình thường, bác sĩ chỉ dặn thêm cô cần phải được nghỉ ngơi thật tốt, cho sức khỏe hồi phục thật tốt. Vì cơ thể cô bây giờ còn quá yếu vì phải nằm im không cử động trong một thời gian dài.
[...]
Khi tất cả đã rời khỏi phòng, căn phòng trở nên chống rỗng một cách kì lạ. Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại cô và anh.
Mạc Nhược Đông không kìm được niềm vui sướng của mình mà tiến nhanh lên phía trước, nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc trắng ngần của cô vùi mặt mình vào.
Rồi anh lại ngẩng mặt lên, nhìn vào gương mặt đã gầy đi rất nhiều so với trước đây của cô. Hạ Như Ân nở một nụ cười dịu dàng với anh, nụ cười đẹp và tinh khiết tự như một thiên sứ.
Lúc này đôi môi trắng đến bợt cả của cô mới khẽ mấp máy. Âm thanh phát ra rất nhỏ, rất nhỏ... anh phải cúi sát tai của mình vào mới nghe thấy cô nói rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-sung-vo/1778491/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.