Đúng là coi trời bằng vung, thích ăn đòn mà. Nghĩ đến đây, anh cầm điện thoại di động lên, gọi cho Cố Lê. Đợi hồi lâu mới kết nối được, bên trong điện thoại truyền đến giọng cô gái hơi say rượu: "Alo, ai gọi điện thoại cho tôi đó?" Mặc Thời Đình không còn gì để nói : "Em không lưu số của tôi?" Vừa nghe là anh, Cố Lê lập tức lên tinh thần, vui vẻ nói : "Anh Đình, là anh à. Vừa rồi tôi chỉ tiện tay cầm lên nghe, không nhìn màn hình. Anh trở về rồi sao?" Thấy cô cao hứng như vậy, căng thẳng trên gương mặt tuấn tú của Mặc Thời Đình cũng dần dần hòa hoãn, bờ môi hơi nhếch lên định trả lời, thì đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nữ vẫn không ngừng ồn ào: "Tiểu Lê Tử, em thật làm mất hứng. Đã nói cùng làm hải vương, mà em lén lút kết hôn thì thôi đi, hiện tại lại còn vì con cá kia mà không để ý tới chị? Em sao có thể làm như vậy chứ? Em cũng như chị, xứng đáng có một đám người theo đuổi quỳ dưới váy mà? Mấy ngày trước, bá tước Allen còn hỏi chị..." "Tút tút tút..." Cuộc gọi bị ngắt. Cũng không biết là đối phương vô tình nhấn, hay là tự Cố Lê? Nhưng vô luận loại tình huống nào, tâm trạng Mặc Thời Đình đều không vui. Cái gì mà một đám người theo đuổi? Còn cái người bá tước Allen, có lai lịch gì? "Lục Dương!" "Dạ, cậu chủ."
Lục Dương giật mình, nhanh chóng lên tiếng. "Hải vương là cái gì?" Vẻ mặt Mặc Thời Đình nghiêm túc hỏi. "Hả?" Lục Dương hơi ngẩn ra, vừa phản ứng lại liền giải thích: “Hẳn là ý chỉ giống như thả thính, số lượng đối tượng quan hệ mập mờ có thể hình dung nhiều như sinh vật biển trong đại dương, nhưng đồng thời cũng là chỉ những người đàn ông cặn bã hoặc là người phụ nữ cặn bã.” Ánh mắt Mặc Thời Đình trong phút chốc liền âm trầm. Cho nên nói, cô là hải vương, mà anh là con cá trong đại dương cô? ... Trong quán bar, Cố Lê khóc hu hu ôm màn hình điện thoại di động bị tắt đen: "Chết rồi, lần này chắc chắn sẽ chết. Điện thoại di động sao lại hết pin vào lúc này chứ? Anh Đình sẽ hiểu lầm em." Mộ Dung Thiên đang uống rượu thì nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ này của cô, không khỏi lắc đầu: "Hiểu lầm thì hiểu lầm, sợ cái gì?" Cố Lê ai oán trừng mắt nhìn cô ấy một cái : "Người ta vất vả lắm mới hàn gắn được xíu tình cảm, chị cố ý nói những câu kia, anh ấy nhất định sẽ nổi giận. Chị là chị ruột em, sao chị lại hại em, hu..." Mộ Dung Thiên đỡ trán : "Có phải đầu óc em bị ngấm rượu rồi không? Chị nói như vậy, còn không phải là vì em sao? Chị lấy thân phận là người từng trải nói với em, cứ chạy theo đuổi như vậy, anh ta sẽ không biết quý trọng đâu! Em phải khiến cho anh ta bất cứ lúc nào cũng cảm thấy có nguy cơ mới được, hiểu không hả em gái ngốc của tôi?" "Vấn đề là em không phải hải vương? Người ta là băng thanh ngọc khiết mà?" Cố Lê chẹp miệng, trong lòng càng ủy khuất.
Lúc này, không biết có phải do say hay không mà cảm thấy có chút nhớ nhung đến muốn khóc. "Này." Mộ Dung Thiên bất đắc dĩ thở dài. Tâm trạng cô ấy không vui, cầm từng ly rượu mạnh uống vào trong miệng, như hận không thể khiến mình say. Cố Lê thấy thế, cũng không thèm để ý gì nữa : "Được, em uống cùng chị! Không say không về, cụng ly!" "Cụng ly!" ... Mặc Thời Đình vội vã đến quán bar. Đẩy cửa phòng, liền nhìn thấy hai người phụ nữ nằm trên sofa, ngủ say như chết. Lớn gan thật! Huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, anh sải bước đi tới, ôm ngang Cố Lê lên. Cố Lê say đến bất tỉnh nhân sự, uốn éo trong lồng ngực anh, yên tĩnh giống như con mèo nhỏ. Còn về Mộ Dung Thiên... Mặc Thời Đình mím môi, bấm số điện thoại Lục Tông: "Ở đâu?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]