Chương trước
Chương sau
Cố Lê bị anh nói đến đỏ mặt lên : "Anh không nên quên, chúng ta là vợ chồng hợp đồng, sau một năm không còn quan hệ gì nữa."
Mặc Thời Đình sâu xa nhìn cô: “Chuyện một năm sau, ai có thể nói chính xác?"
"Có ý gì?"
Cố Lê không hiểu chớp mắt.
Mặc Thời Đình không trả lời mà hỏi lại: "Nếu là vợ chồng hợp đồng, vậy điều kiện hợp đồng, em vẫn sẽ tuân thủ đúng không?"
"Đương nhiên."
Cố Lê đáp không chút do dự.
"Ha."
Mặc Thời Đình nhếch môi khẽ cười một tiếng, rồi vén làn váy cô cao hơn một chút nữa.
Cố Lê thấy thế, lập tức kéo váy xuống, hờn dỗi nói: "Nói chuyện thì nói, sao lại muốn chiếm tiệm nghi tôi?"
Mặc Thời Đình ghét bỏ đánh giá cô một lượt: "Với dáng vẻ xấu xí bây giờ của em, em cảm thấy tôi sẽ có hứng thú sao?"
Cố Lê phồng quai hàm, không phục nói: "Cũng khó nói nha, mặc dù tay chân tôi đều bị thương, có chút chật vật, nhưng khuôn mặt này của tôi là quyến rũ trời sinh đấy. Anh là đàn ông, nếu thích cũng chẳng có gì lạ."
Mặc Thời Đình: "..."
Trong lòng cảm thán.
Đúng, quả thật là vậy, anh chịu thua.
Bàn tay lớn dùng sức đánh rìa ngoài bắp đùi cô một cái, thấp giọng quát khẽ: "Ngồi yên, không quấy rối."

Quấy rối?
Cô quấy rối chỗ nào?
Cô rõ ràng là...
Phản bác chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã thấy người đàn ông lấy thuốc mỡ trị phỏng ra, nhẹ nhàng thoa lên giúp cô.
Cố Lê: "..."
Hoá ra người ta chỉ muốn giúp thoa thuốc cho cô, cô hiểu lầm người ta rồi, thật mất mặt mà.
May mà Mặc Thời Đình chỉ lo xử lý vết thương, không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của cô.
Nhưng Cố Lê cũng chỉ khó chịu một lát, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, tán gẫu với anh chuyện trên Weibo.
"Anh Đình, vì sao anh lại muốn công khai quan hệ của chúng ta?"
Cố Lê có chút ngạc nhiên.
Cho tới bây giờ cô không dám hy vọng anh sẽ giúp cô như thế.
Mặc Thời Đình cất thuốc mỡ, lạnh lùng liếc cô: "Tôi chưa bao giờ có ý định giấu chuyện kết hôn."
"Vậy sau này..."
"Em nên đọc lại hợp đồng."
Mặc Thời Đình hời hợt nói xong, liền xách hộp thuốc rời đi.
"Này…"
Cố Lê định đuổi theo hỏi anh vì sao, thì phát hiện mình còn ngồi ở trên cao.

Ây, nhảy xuống có chút khó khăn, dù sao đầu gối cô cũng đang bị thương, mà gần đây lại xui xẻo như vậy, cái nhảy này không chừng sẽ trẹo chân.
Được rồi, không nhảy, ngồi tại chỗ chờ anh trở lại vậy.
Đợi vài phút, mí mắt liền bắt đầu đánh lộn.
Cố Lê liên tục ngáp, cuối cùng không chịu được nữa, nghiêng đầu dựa vào hộc tủ ngủ say như chết.
Mặc Thời Đình vừa vào phòng, đập vào mắt, chính là hình ảnh cô gái nghiêng người ngủ.
Không nghĩ tới anh chỉ mới nhận một cú điện thoại nước ngoài, mà cô đã ngủ mất, hơn nữa còn ngủ ngon như vậy.
Giỏi thật!
Mặc Thời Đình lắc đầu bật cười.
Bước nhẹ chân đi, cô gái giống như có cảm ứng với anh, chậm rãi mở mắt ra.
Cố Lê ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ nhìn thấy Mặc Thời Đình xuất hiện, liền duỗi tay về hướng anh, giọng điệu có chút tủi thân: "Anh Đình, ôm."
Dứt lời, cô thuận thế trở mình, không biết động tác của mình lúc này nguy hiểm cỡ nào.
"Cẩn thận…"
Mắt thấy cô sắp ngã xuống, Mặc Thời Đình nhanh xông về phía trước, thời khắc sống còn cuối cùng anh cũng tiếp được người.
Anh ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô, lại phát hiện cô ngủ thiếp đi.
Nửa bên mặt cô gái dán vào ngực anh, mỗi lần hít thở đều đi theo nhịp tim đập của anh.
Mặc Thời Đình mím môi, không nhịn được liếc nhìn cô một cái, thấy miệng xinh đẹp của cô cong lên như cô gái Nhật, dáng dấp rất ngây thơ vui tươi, khiến cho người ta chỉ muốn ức hiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.