Mặc Tử Hàng đã nghe được tiếng khóc nức nở của Giang Yên Nhiên nhưng vào lúc này bảo anh dừng lại? Anh không làm được.
Tinh lực mà Giang Yên Nhiên đã tiêu hao đã kéo cô về với bờ say xỉn, cô bắt đầu tỉnh táo mới phát hiện ra Mặc Tử Hàng đang điên cuồng làm chuyện gì đó. Giọng nói của cô đứt quoãng, nỉ non:”Hức..chồng ơi anh làm gì vậy…”
Tóc anh rũ xuống, trên trán và cơ thể lấm tấm mồ hôi. Đập vào mắt Giang Yên Nhiên là khuôn mặt mị tình chết người, trượt xuống vòm ngực bánh mật rắn chắc. Cơ thể anh không ngừng va vào cô khiến cô run lên, nức nở cầu xin.
Mặc Tử Hàng nhẹ đi, anh khẽ vươn tay giúp cô vén đi lọn tóc ướt đẫm ra sau mang tai, giọng khản đặc:"Yên Nhiên ngoan nào, nằm yên"
Giang Yên Nhiên mím môi không muốn phản kháng lại lời Mặc Tử Hàng nói. Cô sợ không nằm yên sẽ là cô gái không ngoan. Sau đó Mặc Tử Hàng còn ghé vào tai cô phả vào hơi thở ấm nóng:"Thả lỏng một chút, đừng kẹp người anh"
Cô nghe lời bất chấp sự đau đớn dang rộng chân, cô cảm nhận rõ có thứ gì đó đâm sâu vào cơ thể mình nhưng chỉ biết yên lặng, lâu lâu lại kêu lên những tiếng mị tình, vào lúc này Mặc Tử Hàng lại càng hài lòng, cũng quên mất việc cô gái có thân thể người lớn này tâm hồn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Giang Yên Nhiên bị giày vò đến nửa mơ nửa tỉnh, rồi trong cơn mê man cô thấy mình bị nhấc bổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-cung-chieu-vo-yeu/2992379/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.