Bệnh tình của Giang Yên Nhiên thật sự trở nặng. Cô bắt đầu dè chừng tất cả mọi thứ, sợ đám đông và ngại tiếp xúc, luôn nép mình trong bóng tối. Trong nhà ngoại trừ Mặc Tử Hàng và Lâm Tịnh, tuyệt đối không ai có thể đến gần.
Hai hôm sau đó, Mặc Tử Hàng nhận được một cuộc điện thoại từ Mặc gia. Ông nội gọi điện đến bảo anh mau đưa Giang Yên Nhiên về một chuyến dùng bữa.
Mặc Tử Hàng chần chừ chưa đồng ý ngay, anh quay qua Giang Yên Nhiên đang co ro trên giường, cúi đầu hôn nhẹ một cái:"Yên Nhiên, chúng ta về ăn trưa với ông nội, nhé?"
Ánh mắt của cô vô định nhìn về một hướng, Mặc Tử Hàng phải lặp đi lặp lại hai lần cô mới nghe sau đó chậm chạp gật đầu.
Bởi vì ông nội từng bảo vệ cô, cho nên Giang Yên Nhiên có một niềm tin nhất định dành cho ông.
Hôm đó Lâm Tịnh lái xe đưa hai người về nhà họ Mặc.
Và tất nhiên sau khi thấy tình trạng Giang Yên Nhiên so với trước kia còn tệ hơn, ông nội gần như vô cùng tức giận trong bữa cơm không ngừng trách móc, không ngừng đau lòng. Dù cho Lâm Tịnh liên tục nhận hết lỗi lầm về mình nhưng một lời trách cứ cô cũng không có.
Mặc Tử Hàng tất nhiên chẳng nói được lời nào. Không bảo vệ tốt được cô ấy là anh sai. Cuối cùng, đợi ông nội nói đến mệt rồi mới lên tiếng:"Ngày mai cháu sẽ đưa Giang Yên Nhiên đi gặp bác sĩ tâm lý"
Ông nội liếc xéo anh nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-cung-chieu-vo-yeu/2992355/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.