Giang Yên Nhiên được đưa đến bệnh viện, đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Không lâu sau mới nhận được tin báo cô đã qua cơn nguy kịch. Tề Phong thở phào, quay sang muốn nói gì đó với Mặc Tử Hàng, không ngờ anh không nán lại thêm một chút, đưa cô đến rồi lập tức rời đi.
Anh lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn có một chút đáp án. Nếu trong thân tâm Mặc Tử Hàng không có chút tình cảm nào với Giang Yên Nhiên, thì lúc đó cậu ta đã không có mặt rồi.
Nếu như Mặc Tử Hàng không có mặt, Tề Phong anh chắc cũng chỉ biết bất lực.
…
Giang Yên Nhiên từ từ tỉnh dậy, trước mắt cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông. Cô cố nhìn cho rõ, thật rõ khuôn mặt của người đó.
Cho đến khi thấy người đối diện là Tề Phong, cô bất chợt bật khóc, không biết là vì điều gì.
Tề Phong giật mình lay lay bả vai cô, cất giọng gọi:"Giang Yên Nhiên, cô thấy trong người thế nào rồi?"
Giang Yên Nhiên đưa bàn tay mỏi rã rời lên dụi dụi mắt, gượng cười đôi môi khô khốc nhợt nhạt:"Tề Phong, tốt quá! Anh vẫn tìm đến tôi. Nếu không có anh tôi nghĩ mình thật sự chết mất!"
Nhớ lại lúc đó, cô bất chợt cảm thấy ngũ quan của mình khắp nơi đều là nước biển, khoé mắt cay xè. Cô thấy bản thân mình vùng vẫy vô vọng trong nước
, cô tưởng thần chết đã đưa cô đi mất rồi.
Giang Yên Nhiên khịt mũi, cố nén cơn kích động sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tong-cung-chieu-vo-yeu/2992284/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.