“Nói! Anh nói thật cho em biết đi! Anh từng nói người áo đen kia không phải do anh phái đi, là thật ư? “ Về đến nhà, vừa đóng chặt cửa lại, ta liền túm lấy áo Lợi Dịch dồn ép hỏi. Tuy rằng nhìn vẻ mặt hắn trông vô cùng mệt mỏi và tội nghiệp. Haizz, ta cũng đau lòng lắm chứ, nhưng vẫn muốn làm cho ra nhẽ, không làm rõ, ta thề, ta quyết không bỏ qua!
“Tích, anh mệt chết đi được, trước tiên em để cho anh nằm nghỉ một lát đã được không?”
Nhìn thấy mặt hắn tái nhợt, mặc dù trên đường đã giúp hắn băng bó vết thương ổn thỏa rồi nhưng ta vẫn lo lắng lắm, nên đành cẩn thận dìu hắn lên giường nghỉ ngơi. Ai, chẳng lẽ yêu một người là phải mặc cho người ta nắm thóp ư? Thực sự có chút tưởng niệm thời gian tiêu sái trước kia ~
Giúp hắn đắp kín chăn, vừa định rút tay đã bị hắn giữ chặt: “Nằm xuống với anh. “
Ta lại thở dài trong lòng, cam chịu cởi quần áo bò lên giường, vừa chui vào chăn đã bị hắn gắt gao ôm lấy. “Này, đồ điên, động vào vết thương của anh bây giờ!” Ta khẩn trương nhắc nhở hắn, động cũng không dám động, chỉ sợ làm rách miệng vết thương thêm.
“Không sao, để cho anh ôm em một chút nào.” Người này đúng là đồ có lòng tham không đáy! Mà thôi, quên đi, ta cũng mệt lắm rồi, đã một đêm không chợp mắt được. Nằm an tâm yên tĩnh trong lồng ngực quen thuộc nên cơn buồn ngủ rất nhanh đã tới.
Ngay tại khi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tich-thi/1939608/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.