– “Cha, đừng quên gọi điện thoại cho con đấy!” Du nhi ở cửa lớn dùng sức ôm lấy ta.
– “Biết rồi!” Ta vỗ vỗ lưng nó dặn dò, “Chính con cũng phải cẩn thận nhé!”
– “Vâng!” Nó cũng chụp chụp vai ta,ôm ấp nỉ non một hồi, sau đó an vị ngồi lên tắc xi chậm rãi rời đi.
Tiễn Du nhi đi rồi, ta nhẹ nhàng thở ra. Quay người lại, vừa lúc thấy ông già tóc bạc kia đi ra, đi phía sau còn có cả Hãn Thụy.
– “Y Sinh, Lăng Tước không sao chứ!” Vừa mới nghe lén nhưng bị phá đám nên chưa nghe hết.
– “Không có việc gì. Y thuật của tôi là nhất đẳng đấy nhé!” Ông già hòa ái cười cười.
-“Vậy là tốt rồi.” Biết là Lăng Tước không có việc gì rồi.Vì thế ta quay đầu hỏi Hãn Thụy “Em hiện tại có thể vào nhìn cậu ấy một chút phải không?”
Hãn Thụy trầm ngâm suy nghĩ lâu ơi là lâu, rốt cục gật gật đầu: “Nhưng không nên chạm vào cậu ấy. Mệng vết thương bị rách sẽ không tốt.”
– “Anh cho em là bị ngu sao?” Ta lườm hắn một cái. Chẳng lẽ ta sẽ đi lay như điên như dại cậu ấy chắc!
Ta mở cửa, nhìn thấy Lăng Tước vẻ mặt nặng trĩu đang ngủ, chăn đắp tới tận cổ che toàn bộ vết thương. Nếu không phải ta mới nhìn thấy tận mắt cậu ấy bị thương như thế nào thì chắc ta cũng không tin đâu. Hơn nữa, nếu như không phải ở ngoài cửa nghe lén biết cậu ấy đã mặc kệ tất thảy thì đợi đến khi cậu ấy tỉnh lại, ta con mẹ nó nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-tich-thi/1939593/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.