Chương trước
Chương sau
- -----
Chương 1200: Giao công ty cho Mộ Thiển.
Ông cụ nhà họ Cố đặt hai bản chứng nhận quyền sở hữu cổ phần trước mặt hai người, buồn bã thở dài, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm hai phần văn kiện, trong mắt ngập tràn sự không nỡ.
Không phải ông không nỡ giao quyền nắm giữ cổ phần cho Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm, mà là tiếc nuối với đồ vật mình dốc sức gây dựng cả đời này.
Đến cuối cùng vẫn là người già rồi, phải chịu mình già thôi.
Mộ Thiển ngước mắt, theo bản năng nhìn về phía Cố Khinh Nhiễm, lại phát hiện Cố Khinh Nhiễm cũng đang nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, từ đáy lòng hiểu rõ mà không nói ra linh cảm không lành kia.
Mộ Thiển mím chặt môi, cầm lấy văn kiện trên bàn, chỉ cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân.
"Ông nội, con nói rồi, con thật sự không cần mấy thứ này. Con và Cảnh Thâm kết hôn, anh ấy đem tất cả tài sản mình có cho con, thật sự không cần đến thứ này."
Cô quả thực không thiếu tiền.
Dù Mặc Cảnh Thâm không cho cô mấy thứ kia, cô vẫn có công ty game của mình, còn có công ty giải trí YY, văn phòng luật sư YY.
Bên Los Angeles, tuy rằng Cẩm Điềm Điềm không tiếp tục xử lý chuyện văn phòng, nhưng văn phòng vẫn hoạt động bình thường như cũ.
Chỉ bằng lợi nhuận những công ty này đem lại, cũng đủ cho cô sống nửa đời sau sung túc.
"Đúng vậy thưa ông, con cũng không dùng được."
Tuy rằng Cố Khinh Nhiễm đôi khi hay thiếu đứng đắn trước mặt ông cụ nhà họ Cố và Mộ Thiển, dáng vẻ hi hi ha ha, nhưng thật ra trong nội tâm anh vẫn là một người chín chắn trưởng thành.
Phần văn kiện trước mặt tất nhiên anh không muốn nhận lấy.
"Ông à, công ty do ông cực cực khổ khổ dốc sức gây dựng, hẳn là nên để lại cho chính ông, cho con cháu nhà họ Cố của ông."
Cố Khinh Nhiễm than một tiếng, nhún vai, buông tay: "Tuy rằng con là do một tay ông nuôi lớn, nhưng con cũng không phải con cháu nhà họ Cố. Con có thể chăm sóc ông dưỡng lão, duy chỉ mấy thứ này con thật sự không thể nhận được."
Ơn dưỡng dục cả đời quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Cố Khinh Nhiễm sẽ không tham lam mấy thứ này.
"Hai người các con, hai người các con!"
Ông cụ nhà họ Cố đeo kính lão vươn tay chỉ hai người, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ông đúng là bị các con làm tức chết rồi."
Ông cụ gỡ kính lão xuống, treo lên áo, gõ gõ hai phần văn kiện kia, nói:
"Các ông già rồi, mấy thứ này sinh không mang đến, chết không mang đi, giữ lại có ích lợi gì? Mấy đứa không nên thân bên nhà họ Cố ông cũng để lại tài sản cho chúng nó rồi, từng đấy đủ để chúng nó dùng cả đời. Nếu chúng nó nỗ lực thì có thể còn tạo ra lợi ích cho mình, nếu chúng nó chịu không nỗ lực, ông dù có cho một ngọn núi vàng, chúng nó cũng sẽ phá nát hết."
Nói xong, ông cụ nhà họ Cố lại thở dài một tiếng: "Ông đã thất vọng về chúng nó thì không còn gì trông cậy vào, có gì để lại được ông đều để lại rồi."
Nhiều lần liền ông bị người ta đẩy từ trên bậc thang xuống dưới, suýt nữa ngã chết.
Những chuyện đó đều do mấy đứa con bất hiếu của ông làm ra, chính là bởi vì ông đem một ít tài sản trên danh nghĩa của mình chia cho Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển.
Vì thế mấy đứa con bất hiếu đó đâm ra hận ông.
Nhưng cũng chính những việc đó đã làm tổn thương sâu sắc đến trái tim ông cụ nhà họ Cố.
"Ông nội, ông..."
"Nghe ông nói hết đã!"
Mộ Thiển còn định nói gì đó, nhưng ông cụ nhà họ Cố căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện: "Ông biết con không muốn nhận công ty bởi vì lúc trước tập đoàn Fryer thành lập là nhờ mẹ con góp vốn. Nhưng cô bé à, số tiền đó về sau ông đều đã trả hết cho mẹ con. Dù ông không còn tiền thì cả đời này ông đi theo làm người hầu cận cho mẹ con, phần nhân tình này ông cũng đã sớm trả hết. Mấy thứ này giao cho con là vì ông thích con, đau lòng cho con đó cô bé."
Ông cụ nhà Cố lắc đầu, sâu trong đôi mắt hiện lên nét biển cả hóa nương dâu. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Đôi tay thô ráp của ông cầm lấy tay Mộ Thiển, sau đó kéo lấy tay Cố Khinh Nhiễm, đặt tay hai người bọn họ vào nhau, thở ngắn than dài cảm khái: "Hai người các con là anh em ruột, con đường về sau còn rất dài, các con nhất định phải chăm sóc lẫn nhau. Còn nữa, ông biết con chắc chắn đang muốn đến Ẩn tộc, nhưng con nhất định phải dẫn theo Khinh Nhiễm."
Mộ Thiển ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn ông cụ nhà họ Cố, hỏi: "Vì sao ạ?"
Cô sẽ đến ẩn tộc chính là điều ông cụ nhà họ Cố đã đoán được trước.
Dựa vào năng lực hiện tại của ông cụ nhà họ Cố, biết cô sẽ đến ẩn tộc cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Mộ Thiển không rõ vì sao phải dẫn theo Cố Khinh Nhiễm.
"Chờ con đi sẽ biết."
Ông cụ nhà họ Cố không nói tiếp nữa, chỉ đem hai phần văn kiện đặt vào tay hai người, tận tình khuyên bảo dặn dò một lần: "Đây là đồ vật duy nhất ông già này có thể cho các con, ông tin tưởng nhất định các con sẽ tiếp tục vận hành công ty thật tốt."
"Ông ơi, con đã nói con không dùng được... Ái da!"
Cố Khinh Nhiễm không nhịn được phản bác một câu, ai ngờ bị ông cụ nhà họ Cố trực tiếp cầm gậy hung hăng đánh vào chân: "Con câm miệng cho ông!"
"Ui! đau chết mất, sau ông không đánh Thiển Thiển mà cứ đánh con thế?"
Cố Khinh Nhiễm duỗi tay xoa chân, dáng vẻ rất khó chịu.
"Thiển Thiển là con gái, cần phải cưng chiều, một người đàn ông như con ngay cả chút khổ thế này cũng không chịu được thì còn có thể làm gì?"
"Con..."
Anh muốn phản bác, lại nhất thời nghẹn lời.
Ông cụ nhà họ Cố liếc anh, sau đó cười ha hả nhìn về phía Mộ Thiển: "Bé con à, đến Ẩn tộc nhất định phải chú ý một chút."
Mộ Thiển gật gật đầu.
Cúi đầu nhìn phần văn kiện trong tay, tiếp tục từ chối ông cụ nhà họ Cố cũng không ổn lắm.
Từ đầu đến giờ, ông cụ vẫn luôn dùng thái độ cứng rắn muốn chuyển lại công ty cho cô, nhưng lần nào cũng bị Mộ Thiển từ chối.
Lúc này nhìn ông cụ tinh thần không tốt, Mộ Thiển muốn từ chối, nhưng từ tận đáy lòng lại không nỡ nhìn thấy sự thất vọng của ông cụ.
Đành nhận lấy văn kiện trước.
"Ông nội."
Mộ Thiển đang cúi đầu đột nhiên ngước mắt nhìn về phía ông cụ nhà họ Cố, hỏi: "Con muốn biết... Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính, bọn họ... có đáng giá để tín nhiệm hay không?"
"Em đang hỏi chuyện vô nghĩa à?"
Không đợi ông cụ nhà họ Cố nói chuyện, Cố Khinh Nhiễm đã cười khẽ một tiếng: "Hai người kia đều không phải thứ tốt lành gì, sao có thể đáng giá để tín nhiệm, anh xem đầu óc em bị nước vào rồi đấy."
Với Cố Khinh Nhiễm mà nói, hai người anh hận nhất đời này chính là Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính, bởi vì hai người đó chính là những kẻ không xứng đáng làm ba mẹ nhất.
"Con câm miệng!"
"Anh câm miệng!"
Ông cụ nhà họ Cố và Mộ Thiển hai người trăm miệng một lời quát lớn một tiếng, dùng ánh mắt sắc bén trừng anh.
"Con..."
Cố Khinh Nhiễm nhìn Mộ Thiển bằng vẻ mặt vô tội, lại nhìn ông cụ nhà họ Cố, thái độ đầu hàng, phất phất tay: "Được, được, được, hai người lo đi, hai người lo đi, không liên quan gì đến con."
Anh tủi thân xoay người đi tới sô pha, nằm lên một góc, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Bên này ông cụ nhà họ Cố và Mộ Thiển tiếp tục hàn huyên, ngược lại Cố Khinh Nhiễm mở mắt, khoanh tay trước ngực, nằm ở đó nghe bọn họ nói chuyện.
Sự chua xót vô hình nhảy lên trong lòng.
Sao lại có thể đáng thương như vậy?
Anh vậy mà ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
"Haiz!"
Hôm nay cảm xúc của ông cụ nhà họ Cố thay đổi khác thường, trước kia mỗi ngày ông đều tràn đầy năng lượng, mà hôm nay lại luôn than ngắn thở dài, khiến người ta cảm giác có chút đau lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.