- -----
Chương 1197: Một nơi không có bóng đêm.
Đi từ văn phòng ra, Nghê San San và Bạc Dạ đeo balo, mang đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đi vào trong.
Tuy rằng bên ngoài là một cửa ải, nhưng khoảng cách đến Ẩn tộc còn rất xa, phải đi bộ một giờ đồng hồ.
Bởi vì phía sau là một ngọn núi, ngăn cản tầm mắt, cho nên đến khi hai người đi tới gần mới phát hiện đường vào Ẩn tộc được hình thành giữa hai ngọn núi lớn.
“Trời ạ, đúng là bí mật, cảnh sắc cũng đẹp nữa.”
Nghê San San vừa đi vừa quan sát phong cảnh bốn phía, không nhịn được cảm thán: “Nếu có máy ảnh thì nhất định phải chụp thật nhiều mới được.”
Giẫm lên con đường tạo bằng đá tự nhiên, đi dọc theo con đường vào khe đá.
Bên ngoài rất nóng, nhưng vừa vào trong, nhiệt độ đã giảm xuống không ít, rất mát mẻ nhưng không hề lạnh.
Sau khi đi vào con đường này, cành là rậm rạp, muôn hồng nghìn tía, chim hót hoa nở, đúng là cảnh tượng thế ngoại đào nguyên, đẹp không sao tả xiết.
Một quân nhân hộ tống hai người vào Ẩn tọc, sau khi nói với hai người Bạc Dạ mấy câu liền xoay người rời khỏi: “Anh Dạ, anh ta nói gì với anh vậy?”
Nghê San San không hiểu tiếng anh, người đàn ông kia vừa đi liền quay sang hỏi Bạc Dạ.
“Anh ta nói trong Ẩn tộc có quy định, phải thành thật một chút, đừng nên trêu chọc linh tinh, nếu không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì họ không chịu trách nhiệm.”
“Nghiêm trọng vậy sao?”
Sắc mặt Nghê San
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725358/chuong-1197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.