Chương trước
Chương sau
- -----
Chương 1188: Tô Yên không thích Phương Nhu.
Giờ phút này, trông anh ta vô cùng chán chường.
Cũng bởi vì hình ảnh trái ngược tương phản hoàn toàn ấy mới càng khiến người ta thêm xót thương.
“Người không sao là tốt rồi.”
Mặc Cảnh Thâm đi tới ngồi xuống cạnh Thích Ngôn Thương, đưa tay vô lên vai anh ta: “Nghĩ thoáng một chút, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể đối mặt. Tôi đã liên hệ với bạn ở nước ngoài, sẽ làm cho em gái cậu một cái chân giả tốt nhất.”
Chân không còn là sự thật không thể thay đổi, chuyện nên làm bây giờ là đối mặt và chấp nhận nó.
Trừ việc đó ra thì không có cách nào khác cả.
“Em hiểu, nhưng Ngữ Anh... Dù sao con bé cũng là con gái...”
Thích Ngôn Thương dựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, gương mặt tuyệt vọng.
Thấy hai người nói chuyện, Mộ Thiển không chen lời vào, không thể làm gì khác hơn là đi tới cửa phòng bệnh, nhìn vào trong.
Xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh, tuy không thấy rõ người bên trong đang làm gì, nhưng mấy có thể thấy bóng dáng Thích Ngữ Anh đang nằm trên giường bệnh.
Trong lòng không khỏi cảm khái.
Trong lòng cô, gương mặt của Thích Ngữ Anh phải nói là số một số hai, bây giờ rơi vào tình cảnh như vậy, sợ là cô ấy sẽ khó mà thoát khỏi bóng ma trong lòng.
Ngày xưa, cô ấy là hòn ngọc quý trên tay người khác, đi đến đâu cũng vô cùng nổi bật, bây giờ đi đến bước đường này, chẳng khác nào rơi từ trên trời xuống tận đáy vực.
Chênh lệch khác biệt như thế, dù là ai thì cũng khó mà chấp nhận nổi.
Mộ Thiển đột nhiên cảm thấy buồn bã vô cùng, đứng ngoài cửa phòng bệnh một lúc lâu mới rời khỏi cùng Mặc Cảnh Thâm.
Trên đường về nhà, Mộ Thiển dựa vào ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhà họ Thích gần đây thật sự không yên ổn.”
“Chuyện của Thích Ngôn Thương, anh đã cho người bắt tay vào xử lý, đè dư luận xuống.”
Đây là chuyện duy nhất là Mặc Cảnh Thâm có thể giúp Thích Ngôn Thương.
Trừ chuyện đó ra, tất cả những chuyện còn lại đều là việc tư của Thích Ngôn Thương, cho dù là anh em chí cốt thì cũng không có quyền can thiệp.
“Vé máy bay ngày mai đã đặt chưa?”
“Đặt rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Mộ Thiển cứ có thời gian là sẽ vội vã muốn đi tìm Phương Nhu.
Có điều vé máy bay đã đặt xong, cô cũng yên lòng.
Hai ngày sau.
Sân bay nước C.
“Cô là Mộ Thiển phải không?”
Mộ Thiển vừa xuống máy bay, đi ra khỏi sân bay liền nhìn thấy một cô gái gợi cảm quyến rũ đi tói trước mặt, tháo kính râm xuống, dáng vẻ băng thanh ngọc khiết lạnh lẽo vô cùng, rất chói mắt.
“Tô Yên?”
Mộ Thiển gọi tên cô ta, nhiệt tình vươn tay: “Chào cô.”
Bởi vì không quen thuộc nước C, lại không biết chỗ Phương Nhu đang ở, cô không thể liên hệ với cô ấy được, Mộ Thiển không thể làm gì khác hơn là xin cách liên lạc của Tô Yên từ chỗ Mặc Cảnh Thâm.
“Nghe tên đã lâu, lần đầu gặp mặt đúng là khiến người ta bất ngờ, chẳng trách Mặc thiếu lại thích cô như vậy.”
Tô Yên vuốt mái tóc dài, sau đó hất ra sau, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên.
“Đâu có khoa trương như vậy đâu.”
Mộ Thiển buồn cười: “Cô cũng rất đẹp.”
Tô Yên cái kính râm lên cổ chiếc váy màu xanh ngọc, rất tự tin nói: “Tôi đương nhiên là đẹp rồi, không cần cô khen.”
Tính cách thoải mái, khiến người ta rất thích.
“Hai ngày này phải làm phiền cô rồi, bây giờ cô có thể dẫn tôi đi gặp Phương Nhu không?”
“Bây giờ? Cô vừa xuống máy bay, còn chưa ăn cơm, tôi đưa cô đi ăn cơm trước.”
“Không cần, tôi muốn...”
“Cô muốn là chuyện của cô, tôi chỉ nghe theo lệnh của Mặc thiếu, nếu không anh ấy sẽ giết tôi đấy.”
“Cô không phải là người của Thích Ngôn Thương sao, sao lại làm theo lệnh của Cảnh Thâm?”
Mộ Thiển có chút hoang mang.
“Cho dù là Thích Ngôn Thương hay Mặc thiếu thì đều là lãnh đạo trực tiếp của tôi, ngoài việc phục tục cũng chỉ có thể phục tùng.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Tô Yên nói rất cẩn thận.
Mộ Thiển cũng không cố chấp với vấn đề đó nữa: “Được rồi, tìm một cửa hàng ăn nhanh, ăn đơn giản một chút là được.”
Vốn kế hoạch là sáng sớm hôm kia xuất phát đến nước C, kết quả là có việc làm lỡ, chuyến bay chuyển sang buổi tối, bây giờ đến nước C đã là 8 giờ sáng rồi.
Tuy rất lo cho tình hình của Phương Nhu, nhưng hai đứa bé trong bụng cũng rất quan trọng. Vì sức khỏe của mình, Mộ Thiển vẫn quyết định ăn một chút gì đó, chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Nhớ tới con, Mộ Thiển bất giác cảm thấy có chút mất mát.
Trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói kia của Thượng Quan Uyển Nhi, bảo rằng không thể giữ hai đứa trẻ trong bụng lại.
Thai song sinh, hai sinh mệnh, khiến cô cảm thấy luyến tiếc.
“Gần đây có một nhà hàng Trung, mùi vị rất chuẩn.”
“Bữa sáng sao?”
“Sáng trưa chiều tối đều có.”
Tô Yên đưa theo Mộ Thiển, đi ba tiếng đồng hồ mới tới trung tâm thành phố, đến nhà hàng Trung kia gọi một chút cháo loáng, bánh bao, sủi cảo tôm, sữa đậu nành, ăn đơn giản một chút.
Sau đó đi thẳng tới nhà Phương Nhu.
Từ trung tâm thành phố tới nhà Phương Nhu rất lâu.
Mộ Thiển có chút sốt ruột, liền hỏi: “Đi từ trung tâm thành phố ra đã nửa giờ rồi, sao vẫn chưa đến.”
Tô Yên khẽ xì một tiếng: “Tên Diệp Trăn kia có nhà ở trung tâm thành phố, cũng có nhà ở nông thôn, anh ta đưa hai người kia đến nông thôn ở.”
“Tại sao?”
“Diệp Trăn buôn bán rượu nho, có một trang trại làm rượu riêng, chỗ mấy người đó ở nằm ngay trong trang trại rượu, có thể là vì trông chừng mối làm ăn.”
“À.”
Nói như vậy cũng hợp lý.
Nếu như không phải Diệp Trăn có trang trại riêng, Mộ Thiển còn nghi ngờ Diệp Trăn có tâm tư gì đó.
“Cô ấy... Dạo này thế nào?”
“Rất tốt. Trang trại của Diệp Trăn rất lớn, ngày nào cũng thấy Phương Nhu ôm Tiểu Ức Ức đi dạo trong sân phơi nắng, cuộc sống có vẻ rất dễ chịu.”
Từ giọng nói của Tô Yên, không khó để nghe ra cô ta có chút không thích Phương Nhu.
Mộ Thiển không hỏi nhiều, có điều cũng yên tâm hơn một chút.
Ít nhất là Phương Nhu sống tốt.
Cô âm thầm suy nghĩ, mong rằng chuyến này qua đây, Phương Nhu bình an không sao là tốt rồi.
Mộ Thiển thà rằng mình đến một chuyến tay không, chứ không muốn nhìn thấy chuyện gì đó không hay xảy ra.
“Tôi nghe Mặc thiếu nói, lần này cô đến là muốn đưa Phương Nhu về?”
“Ừm.”
“Tỉnh lại đi, người phụ nữ như vậy, sao có thể theo cô về Hải Thành chứ?”
Tô Yên lắc đầu, đập lên tay lái một cái.”
“Cô... rất không thích cô ấy sao?”
Cô dè dặt hỏi.
“Chẳng qua là một người phụ nữ bạc tình, căn bản không đáng để vào mắt. Nếu như không phải Thích Ngôn Thương bảo tôi tới bảo vệ cô ta thì tôi cũng chẳng muốn nhìn cô ta đâu.”
Tô Yên có vẻ rất ghét Phương Nhu.
Với tư cách là phụ nữa, Mộ Thiển dễ dàng hiểu được tâm tư của Tô Yên với Thích Ngôn Thương, nếu không, cô ta cũng không kỳ lạ như vậy, giọng điệu đầy vẻ ghen tuông.
Có điều, đừng nói là Tô Yên, mà ngay cả cô cũng không biết lúc này Phương Nhu đang nghĩ gì.
Những người khác không hiểu Phương Nhu cũng là bình thường thôi.
“Cô có muốn vào xem cùng tôi không?”
Mộ Thiển hỏi.
“Không, không muốn.”
“Vậy được.”
Mộ Thiển không nói gì nữa.
Hơn mười phút sau, cuối cùng cũng tới một trang trại.
Trang trại này rất lớn, bởi vì trồng nho, cho nên không thể thấy được điểm cuối, cả trang trại bị cành lá rậm rạp che lại.
Nhìn căn biệt thự với kiểu dáng châu Âu trong đó, rất cổ kính, cũng rất tráng lệ.
Đi tới cửa trang trại, Tô Yên nói với Mộ Thiển: “Một mình cô vào được chứ? Tôi chờ ở cửa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.