Chương trước
Chương sau
- -----
Chương 1178: Chưa từng yêu.
Ánh mắt trống rỗng của anh nháy mắt hồi phục sự tỉnh táo.
Mộ Ngạn Minh nhìn Thích Ngữ Anh cười cười.
Nụ cười đó, chứa đựng ngàn vạn tâm tình, còn cả một sự thê lương không rõ khó mà nói nên lời.
Sau đó, anh quay người, ôm lấy Cố Nhụy vào lòng, cúi xuống, trực tiếp hôn lên môi Cố Nhụy.
“Oa, hay ho nha.”
“Trời ạ, đó là cô chủ nhà họ Thích đấy, sao Mộ Ngạn Minh không đồng ý chứ?”
“Thích Ngôn Thương là con nuôi, bây giờ người duy nhất có khả năng thừa kế tập đoàn Như Anh là Thích Ngữ Anh, nếu Mộ Ngạn Minh cưới Thích Ngữ Anh, sau này sẽ được cả tập đoàn Như Anh, anh ta nghĩ gì vậy chứ?”
“Cái chuyện ở rể này không dễ nói đâu.”
Hiện trường lại lần nữa vỡ òa, còn có người không ngừng vỗ tay.
Duy chỉ có Thích Ngữ Anh đang đứng dưới sân khấu tức đến đỏ mắt.
Cô không hề nhúc nhích, đôi mắt không chớp mà nhìn hai người đang hôn nhau thắm thiết trên sân khấu, lông mi chớp chớp, trong vành mắt mù mịt ánh lệ.
“Như thế đã đủ chưa? Cô Thích, còn muốn tiếp tục chứng minh không?”
Mộ Ngạn Minh buông Cố Nhụy ra, liếc nhìn Thích Ngữ Anh, chất vấn.
Thích Ngữ Anh biết Mộ Ngạn Minh không muốn kết hôn với cô, có quá nhiều điều cần bận tâm và cố kị, bởi vì nững áp lực đó khiến Mộ Ngạn Minh không dám đến gần cô.
Cho nên, cô cũng không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.
Muốn có hạnh phúc, tại sao không tự mình giành lấy?
Đó chính là tính cách của Thích Ngữ Anh.
Cô nhướng lông mày, thở ra một hơi, nói: “Anh thật sự dự định đính hôn với Cố Nhụy sao?”
“Đúng.”
“Vậy đứa con của chúng ta anh tính sao?”
“Đứa con?”
Mộ Ngạn Minh sợ hãi thất sắc, trong não nháy mắt trở nên trống rỗng.
Không phải bởi vì Thích Ngữ Anh "mang thai" mà ngạc nhiên, mà là bởi Thích Ngữ Anh vì muốn ở cùng anh mà không màng đến danh dự của bản thân, nói đã mang thai đứa con của anh.
Nhưng Mộ Ngạn Minh sao có thể không biết, anh và Thích Ngữ Anh căn bản không có ở với nhau, ở đâu ra đứa trẻ chứ.
“Tạo nghiệt rồi, Mộ Ngạn Minh quá khốn nạn rồi.”
“Ra vẻ đạo mạo quân tử.”
“Chính thế đó, nhìn người thì là chính nhân quân tử, sao có thể không cần mặt mũi thế chứ.”
“Chuyện này không dễ nói, nhỡ đâu là Thích Ngữ Anh quyễn rũ thì sao?”
“Cô... cô nói thật sao?”
Đôi mắt Cố Nhụy đẫm lệ, nước mắt tràn qua vành mắt rơi xuống, hỏi Thích Ngữ Anh.
“Cố Nhụy, em đừng nghe cô ta nói bậy.”
Mộ Ngạn Minh kéo Cố Nhụy ra sau lưng mình, đứng trên sân khấu, cúi người nhìn Thích Ngữ Anh: “Cô Thích, cô nên có chút tự trọng đi. Mộ Ngạn Minh tôi chưa bao giờ có hứng thú với cô, đừng nói đến lên giường với cô, ngay cả nhìn cô tôi cũng cảm thấy ghét rồi. Cảm phiền cô đừng ngày nào cũng nghĩ cách tạo cảm giác tồn tại trước mặt tôi nữa, cũng đừng nghĩ cách hủy đi lễ kết hôn của tôi, được không? Tôi biết cô là cô chủ nhà họ Thích, nhà to nghiệp lớn, cho nên cô ham chơi thì tôi có thể hiểu được, nhưng những lời kia nói ra là cần chịu trách nhiệm đấy.”
Nói rồi, cánh tay anh vươn ra, lần nữa ôm Cố Nhụy vào lòng: “Mộ Ngạn Minh tôi chỉ thích một người là Cố Nhụy, cả đời này cũng sẽ chỉ cưới Cố Nhụy! Phiền cô lập tức rời đi, đừng ép tôi gọi bảo vệ.”
Anh nói từng câu từng từ đều rất lạnh lùng, từng chữ đều như lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắm vào lồng ngực Thích Ngữ Anh.
Cho dù là cô gái có kiên cường đến đâu cũng không nhịn nổi mà rơi nước mắt.
Vành mắt Thích Ngữ Anh tràn lệ, cô nuốt nuốt nước miếng, dường như đang cố nuốt xuống cơn đau khổ đang lan tràn trong người.
Vung tay áo, cô lau đi nước mắt.
Sau đó bình ổn lại tâm tình, nói: “Mộ Ngạn Minh, em hỏi anh lần cuối cùng, rốt cuộc anh có từng yêu em không?”
Cho dù vừa rồi Mộ Ngạn Minh có nói bao nhiều lời tổn thương, Thích Ngữ Anh đều có thể không tính toán.
Cô lại cho Mộ Ngạn Minh cơ hội cuối cùng.
Mộ Ngạn Minh, em hỏi anh lần cuối cùng, rốt cuộc anh có từng yêu em không?
Câu nói như máy quay đĩa, không ngừng xoay vòng trong đầu anh, lặp lại, rồi lặp lại, làm nhiễu loạn tâm trí anh.
Cánh tay Mộ Ngạn Minh đang ôm Cố Nhụy hơi run rẩy, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Thích Ngữ Anh, chỉ sợ sẽ bị cô nhìn ra anh đang chột dạ.
“Nam thần?”
Cố Nhụy ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc này.
Góc độ này, vừa vặn nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của anh, đến cả sự đau lòng nơi đáy mắt cũng không cách nào che giấu được. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Giờ khắc này, Cố Nhụy đã hiểu ra tất cả.
Bị Cố Nhụy nhắc nhở một tiếng, Mộ Ngạn Minh lập tức tỉnh táo, trầm giọng nói: “Nếu cô đã muốn nghe, vậy phiền cô nghe rõ cho tôi, Mộ Ngạn Minh tôi không muốn nói lần thứ hai.”
Thái độ vô cùng nghiêm túc.
Nhưng anh càng nghiêm túc, Thích Ngữ Anh càng thấy căng thẳng, hai tay bất an vò chặt góc áo.
Đại để là... đã đoán ra được anh muốn nói gì rồi.
“Tôi, Mộ Ngạn Minh chỉ yêu một mình Cố Nhụy. Còn về cô, Thích Ngữ Anh, tôi chưa từng yêu cô, thậm chí đến lần gặp cô đầu tiên cũng cảm thấy cô cố tình yểu điệu, tình tình khoa trương ương ngạch, ỷ gia đình cô có tiền mà muốn làm gì thì làm. Cô Thích à, làm người phải tự mình biết mình, phiền cô không cần khổ sở dây dưa nữa, sẽ chỉ khiến tôi ngày càng... ghét cô...”
“Anh đừng nói nữa, em biết rồi.”
Không đợi Mộ Ngạn Minh nói hết câu cuối cùng, Thích Ngữ Anh vung tay cắt đứt lời nói của anh.
Cô vươn tay lau đi nước mắt trên má, cố ý giả bộ vui vẻ cười cười: “Nếu đã như vậy, em chúc phúc anh. Có điều, anh có thể xuống đây không, em có một món quà cho anh.”
Nụ cười của cô ngọt ngào, không hề có ác ý.
Cô nói muốn anh xuống sân khấu, Mộ Ngạn Minh cũng không nghĩ gì, trực tiếp từ sân khấu nhảy xuống, đứng trước mặt Thích Ngữ Anh.
Nhìn thấy người đàn ông mình ngày đêm mong nhớ đứng trước mặt mình, nụ cười của Thích Ngữ Anh càng thêm sáng lạn.
“Đây, cho anh thứ này.”
Bàn tay cô gái nắm chặt thứ gì đó, đưa ra trước mặt Mộ Ngạn Minh.
“Cái gì?”
Mộ Ngạn Minh không hiểu là thứ gì, cúi đầu nhìn vào tay cô, muốn nhận lấy thứ ấy.
Bốp!
Một cái bạt tai hung hăng đánh lên mặt Mộ Ngạn Minh.
Cô từ nhà vội vàng đến đây, làm gì có món quà nào?
Có điều cảm thấy Mộ Ngạn Minh khiến cô quá thất vọng, muốn tặng anh ta một cái bạt tai mà thôi.
“Mộ Ngạn Minh, tôi từng cho anh cơ hội. Cái bạt tai này là bổn tiểu thư tặng cho anh, coi như là lời từ biệt quá khứ. Hôm này trong ngày hôn lễ của anh, anh khiến tôi mất hết mặt mũi, cũng mất đi cả tình cảm tôi dành cho anh, từ nay về sau, Thích Ngữ Anh tôi cùng Mộ Ngạn Minh anh có chết cũng không qua lại nữa! Nghe cho rõ đây, là có chết cũng không gặp nhau nữa, đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, gặp anh một lần tôi liền đánh anh một lần!”
Cô bá đạo lại soái khí mà từ biệt Mộ Ngạn Minh.
Sau đó, quay người, dứt khoát kiên quyết rời đi.
Từ sân khấu bước về phía cửa lớn, khoảng cách không dài mà cũng không ngắn, cô không hề quay đầu lại.
Trên mặt Mộ Ngạn Minh bị cô tát đến nóng đỏ lên, nhưng cho dù như thế, Mộ Ngạn Minh cũng không có chút tức giận nào, mà chỉ đứng tại chỗ, chăm chăm nhìn bóng hình ngày một xa dần, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Mộ Ngạn Minh không biết làm sao mà chống đỡ cho đến khi lễ đính hôn kết thúc nữa.
Mộ Thiển kéo lấy tay Mặc Cảnh Thâm, cảm thấy thương cảm cho sự việc ngày hôm nay.
Ngay lúc này, điện thoại Mặc Cảnh Thâm vang lên.
Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, là Cẩm Dung gọi đến.
“Có chuyện gì?”
Nhận điện thoại, Mặc Cảnh Thâm lập tức hỏi trực tiếp.
“Anh cả, có chuyện rồi. Vừa nãy nhận được một sự cố giao thông, vừa hay là em phẫu thuật, nhưng người bị đâm lại là Thích Ngữ Anh, vừa rồi em gọi điện cho anh hai, nhưng anh hai vẫn không nhấc máy, em liên lạc không được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.