Chương trước
Chương sau
- -----
Chương 1162: Cầm dao uy hiếp.
“Úi kìa kìa, cô gái à, đao kiếm vô tình, cô đừng làm con bé bị thương mà.” Trầm Thu Lan bị dọa đến sống lưng lạnh toát.
Lúc này Mặc Văn Trác mới chợt nhớ ra thân phận của cô ấy, con gái nhà họ Thích, Thích Ngữ Anh.
“Cô Thích, đây là chuyện của tôi và nhà họ Mộ, cô quản nhiều như vậy làm gì?” Mặc Văn Trác tức giận châm biếm cô ấy.
“Sao lại là quản nhiều chứ?”
Thích Ngữ Anh nắm chặt tóc Mặc Khanh Vân, tay cầm dao chỉ thẳng mặt Mặc Văn Trác tức giận nói: “Tôi đây là vợ chưa cưới của Ngạn Minh, chuyện của nhà họ Mộ chính là chuyện của tôi. Mà chuyện của tôi thì chính là chuyện của nhà họ Thích!”
Tình thế ép buộc, cô ấy chỉ có thể tự phong bản thân là “vợ chưa cưới” của Mộ Ngạn Minh.
Cô ấy lại nói tiếp: “Ông thử nhìn xem ông đã đánh anh Ngạn Minh của tôi thành thế nào rồi, xin lỗi cho tôi!”
“Cái gì... xin lỗi sao?”
Mặc Văn Trác bị đánh sưng vù mặt mũi, trên mũi vẫn chảy máu dòng dòng, nhìn lại Mộ Ngạn Minh thì ngoại trừ quần áo xộc xệch, một bên mắt kính bị rơi mất ra thì không còn bất cứ tổn thương nào khác.
Câu này... đúng là quá bất công rồi.
“Ha ha, cô Thích, cô bị mù rồi sao? Người bị đánh là chồng tôi, dựa vào đâu mà bắt chồng tôi phải nói xin lỗi chứ?”
Thẩm Thanh Thu cảm thấy bất mãn, vừa chống nạnh vừa chỉ thẳng mặt cô ấy cảnh cáo: “Cô có tin là tôi báo cảnh sát đến bắt giam cô luôn không?”
“Bà im mồm đi cho tôi!”
Lưỡi dao trên tay Thích Ngữ Anh lại chuyển sang phía Trầm Thu Lan: “Ngày nào bà cũng kéo đến gây sự, còn chưa đủ sao! Trầm Thu Lan, tôi cảnh cáo bà, muốn dẫn Tử Hàng rồi khỏi đây à, không thể nào. Hoặc là bà cút ngay hoặc là tôi... tôi... tôi...”
Từ nhỏ đến lớn đúng là cô ấy chưa bao giờ gặp cảnh tượng như thế, mới nãy chẳng qua cũng chỉ là kích động vậy thôi, giờ bình tĩnh lại thì đúng là không khỏi thấy rùng mình.
Nhưng cô ấy vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi giết chết con gái bà!”
Bởi vì hôm nay mẹ Mộ Ngạn Minh, Điền Quế Phân không có nhà, nên khi đối đầu với ba người này, Mộ Ngạn Minh với Mộ Điềm Tư mới rơi vào chiếu dưới.
“Huhuhu... Ba, mẹ, con sợ.”
Mặc Khanh Vân sợ tái xanh mặt, lòng thấp thỏm không yên.
Còn về Mộ Ngạn Minh, anh ta chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thích Ngữ Anh, tuy không nói tiếng nào nhưng lòng lại đầy rối rắm.
“Cô buông con gái tôi ra!” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Mặc Văn Trác lại gào lên.
“Muốn tôi thả con gái hai người ra cũng được thôi, hai người nói xin lỗi anh Ngạn Minh và Điềm Tư trước đi đã, còn phải hứa sau này sẽ không bén mảng đến đây giành con nữa.”
“Chuyện này...”
“Được được được, xin lỗi thì xin lỗi.”
Mặc Văn Trác nháy mắt với Trầm Thu Lan, cả hai không còn cách nào khác chỉ có thể qua loa xin lỗi cho có với Mộ Ngạn Minh và Mộ Điềm Tư.
“Nhanh cút ra ngoài cho tôi!”
Thấy một màn này, Thích Ngữ Anh buông Mặc Khanh Vân ra, tay cầm dao chĩa vào bọn họ quát.
Ba người lập tức chạy mất dạng.
Thích Ngữ Anh bước đến cửa, thấy mấy người đứng vây xem nói toàn những lời khó nghe, cô ấy lập tức vung dao lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, liên quan gì đến mấy người không? Cút!”
“Ui da, hù chết tôi rồi.”
“Chạy mau, đúng là kẻ điên.”
“Nhà này cũng lắm chuyện thật.”
Mấy kẻ đó vẫn cứ bàn tán không ngớt nhưng cũng bị một tiếng quát dọa tản ra hết.
Thích Ngữ Anh nắm chốt cửa đóng rầm cửa lại.
Trong khoảnh khắc đó, cô ấy cũng không nhịn được hướng về cửa nhắm chặt hai mắt, thầm thở phảo nhẹ nhõm. Đợi đến lúc quay lại nhìn Mộ Ngạn Minh, cô ấy đã lại nở nụ cười rạng rỡ: “Hihi, anh Ngạn Minh, anh không bị gì đúng không?”
Mộ Ngạn Minh khẽ gật đầu, quay sang hỏi han Mộ Điềm Tư: “Có sao không?”
“Huhu... mẹ ơi, sợ... huhu...”
Mặc Tử Hàng ôm chặt cổ Mộ Điềm Tư, bả vai run lên theo tiếng nức nở.
“Cô Thích, hôm nay thực sự rất cảm ơn cô.” Mộ Điềm Tư chân thành cảm tạ Thích Ngữ Anh.
“Không sao đâu, chuyện nhỏ mà. Em nói chị nghe, cái loại như hai người họ á, chị đừng có mà nể nang, nhường nhịn làm gì.”
“Cảm ơn cô.”
Biết được hai người cô ấy và Mộ Ngạn Minh có chuyện cần nói với nhau, Mộ Điềm Tư lập tức nói: “Tử Hàng bị dọa sợ rồi, tôi bế nó về phòng trước.”
Nói rồi cô ta cũng đi vào phòng, đóng cửa lại.
Thoáng chốc cả căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Thích Ngữ Anh và Mộ Ngạn Minh.
Cô ấy ngượng ngùng gãi đầu, nhìn con dao trong tay lại nhìn Mộ Ngạn Minh, chỉ cảm giác ánh mắt anh ta nhìn cô có chút kì quái, khác bình thường. Cô ấy ngại ngùng giấu dao ra sau lưng, gượng gạo cười với anh ta.
“Đưa tôi.”
Mộ Ngạn Minh chìa tay ra.
“Gì cơ?”
“Dao.”
“À.”
Cô ấy toét miệng cười, đưa dao cho Mộ Ngạn Minh.
Mộ Ngạn Minh cầm dao đặt lại vào bếp rồi quay lại hỏi cô ấy: “Muốn uống gì không, trà hay cà phê?”
“Cà... à... nước lọc, nước lọc là đủ rồi.”
Cô ấy đã quen có người hầu ở nhà cũng quen thói uống cà phê nhưng sao lại có thể bắt Mộ Ngạn Minh pha cà phê họ cô ấy được.
Mộ Ngạn Minh chẳng nói tiếng nào đã đi vào phòng bếp pha cà phê cho cô ấy.
Thích Ngữ Anh bước tới đứng cạnh anh ta, nhìn dáng vẻ chuyên chú pha cà phê của anh ta, cô ấy cũng ngây ngốc mỉm cười.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn anh ta, ngại ngùng hỏi: “Ừm... Anh Ngạn Minh ơi, mới nãy có phải là... em đã dọa anh rồi không?”
Mộ Ngạn Minh dừng động tác tay lại, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh băng không cảm xúc: “Là dọa tôi hay dọa chính cô?”
“Ờm... A a a, chuyện này cũng bị anh nhìn thấu mất rồi...”
Cô ấy nhẹ cắn đôi môi đỏ, ngây ngốc cười: “Em chỉ thấy bọn họ đúng là quá đáng ghê đó, đúng là không nhìn nổi mà. Em muốn nói là à, mới nãy đáng ra anh không nên tử tế với bọn họ như thế. Cái loại rác rưởi như bọn họ ấy à, anh cứ đánh mạnh vào, đảm bảo họ sẽ biết điều, không dám tìm đến gây chuyện nữa ngay.”
Mộ Ngạn Minh liếc nhìn cô ấy sau đó lại tiếp tục chuyên tâm pha cà phê: “Đây chính là điểm khác biệt của chúng ta đấy.”
“Điểm khác biệt?”
Thích Ngữ Anh không hiểu ý của anh ta, cô ấy ngây ngốc rất lâu mới chợt tỉnh ra.
Ý của anh chính là, cô ấy là người nhà họ Thích, có quyền có thế sánh ngang với thế lực của nhà họ Mặc.
Cho dù có gây chuyện cũng chẳng bị sao hết nhưng nếu như anh ta xuống tay với nhà họ Mặc thì khó mà tưởng tượng kết quả sẽ thế nào.
“Anh sợ gì chứ, không phải Mộ Thiển đã kết hôn với Mặc Cảnh Thâm rồi đó sao? Chị ấy không lo cho anh à?”
“Tôi không muốn gây thêm phiền hà cho Thiển Thiển.”
Mộ Thiển đã cứu Mộ Ngạn Minh một mạng, anh ta nhớ ơn suốt đời nhưng lại không thể báo đáp cô. Điều duy nhất anh ta có thể làm là không gây thêm phiền hà cho Mộ Thiển nữa.
“Không sao đâu, em cho phép đấy. Sau khi chúng ta kết hôn thì anh cũng là người nhà họ Thích em rồi, đến lúc đó mà Mặc Văn Trác còn dám đến gây rối nữa thì em sẽ xử đẹp ông ta luôn! Anh Ngạn Minh, anh nói có phải hay không...”
Thích Ngữ Anh càng nói càng nhỏ.
Dường như chính cô ấy cũng đã nhận ra sự sai trái trong lời mình nói. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Một câu nói đã vô hình tạo ra khoảng cách giữa cô ấy và anh ta, khiến cho Mộ Ngạn Minh càng lùi lại, không dám đến gần.
Mộ Ngạn Minh không đáp. Thích Ngữ Anh biết mình lỡ lời cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng chạy ra ghế sô pha ngồi xuống.
Một lúc sau, Mộ Ngạn Minh cầm ra một cốc cà phê đặt trước mặt cô ấy, thuận tiện ngồi xuống phía đối diện cô ấy.
“Sau này... Cô đừng đến đây nữa.”
Mộ Ngạn Minh yên lặng hồi lâu mới chậm chạp mở miệng.
“Em...”
Thích Ngữ Anh mấp máy môi, hai tay thận trọng nắm lại nói: “Anh Ngạn Minh, có phải... mới nãy em đã dọa anh sợ rồi phải không?”
“Không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.