Chương trước
Chương sau
- -----
Chương 1130: Hát cho cô nghe.
“Cảnh Thâm, em muốn về phòng.”
Ngay lúc Mộ Thiển đang cảm thấy không thoải mái muốn chạy trốn, ít nhất không muốn để Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này.
Từ lúc ở phòng bệnh đến bây giờ đã qua mấy tháng rồi, mỗi lần chịu đựng dày vò đều là cô một mình đương đầu.
Có lẽ Mộ Thiển đã quen việc tự mình chống đỡ tất cả.
“Anh đi cùng em.”
Mặc Cảnh Thâm nắm chặt tay Mộ Thiển, ánh mắt thâm tình mà phức tạp nhìn cô: “Cô gái ngốc, để anh ở cùng em, có được không?”
Sự dịu vàng vô biên như nước chảy.
Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Mộ Thiển, đáy mắt tràn đầy sự đau lòng và xót xa.
Chỉ khi đã trải qua cơn đau của lúc phát bệnh, anh mới biết phát bệnh đau đớn tới mức nào, cho nên anh càng hiểu được và đau lòng cho người phụ nữ trong lòng anh.
Mộ Thiển dựa vào ngực Mặc Cảnh Thâm, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy tay Mặc Cảnh Thâm, nắm trong lòng bàn tay, hơi hơi cười nói: “Cảnh Thâm, em không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ phát bệnh của em, rất xấu...”
Thực sự rất xấu, rất thảm hại.
Nhưng cô lại lo lắng Mặc Cảnh Thâm sẽ đau lòng nhiều hơn.
Không dễ gì anh mới tiếp nhận trị liệu, mặc dù bây giờ đã khỏi bệnh, nhưng chung quy lại Mộ Thiển vẫn không yên tâm.
“Em là vợ anh. Anh sẽ tiếp nhận tất cả những mặt tốt đẹp của em, đương nhiên cũng sẽ thoải mái đối mặt với mặt xấu của em rồi.”
Một tay Mặc Cảnh Thâm nắm ngược lại tay Mộ Thiển, một tay vuốt vuốt tóc cô, cúi đầu nhìn cô đang nằm trong lòng mình, hận không thể đem hết tất cả dịu dàng trên thế giới dành tặng cho cô.
Nghe Mặc Cảnh Thâm nói vậy, trong lòng Mộ Thiển vô cùng cảm động.
Nhất thời Mộ Thiển đột nhiên cảm thấy lúc trước dành ra những gì cho Mặc Cảnh Thâm đều là đáng giá.
Ít nhất trong lòng cô, còn có một người đàn ông đau lòng vì cô, yêu cô đang ở bên cạnh, đó chính là niềm hạnh phúc của cô.
Cô mím môi cười cười, tình cảm nhìn anh: “Cảnh Thâm, anh... hy vọng em sẽ đi Ẩn tộc không?”
Rất nhiều lúc trong lòng Mộ Thiển cũng không thể xác định được.
Ẩn tộc còn có quá nhiều bí ẩn chưa giải đáp đang chờ cô, cô cũng không biết chờ đợi bản thân mình sắp tới sẽ là gì.
“Muốn đi thì đi, không muốn đi thì đừng đi.”
Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng em yên tâm, có anh ở sau lưng em, chỉ cần em muốn quay về, anh nhất định sẽ không để em ở đó thêm một giây đâu!”
Anh đã nói lời này, tất nhiên là có thực lực đó.
Chỉ có điều trong lòng Mặc Cảnh Thâm cũng có chút lo lắng.
Anh không lo lắng điều khác, lo lắng nhất là cơ thể của Mộ Thiển.
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm có năng lực để Mộ Thiển rời khỏi Ẩn tộc, nhưng nếu liên quan đến vấn đề sức khỏe của cô, thì anh cũng bó tay.
Nhưng nói thế nào thì nói, chỉ cần người còn sống, là được.
Mặc Cảnh Thâm từng tưởng tượng tình huống tệ nhất sẽ là Mộ Thiển không cách nào rời khỏi Ẩn tộc, nếu tới bên đó rời, bởi vì vấn đề sức khỏe mà cô ở lại Ẩn tộc, Mặc Cảnh Thâm cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Nơi nào có cô là có ánh sáng.
“Cảnh Thâm, đưa em về phòng, có được không?”
Mộ Thiển đột nhiên muốn làm nũng, muốn để người đàn ông trước mặt mình chiều yêu mình.
“Được.”
Mặc Cảnh Thâm đáp một tiếng, đứng dậy bế cô lên tầng.
Dựa vào lòng người đàn ông, Mộ Thiển cảm thấy vô cùng yên tâm, ngửi được hơi thở của anh, cảm nhận được nhịp đập và hơi ấm của anh, mọi thứ đều là điều tốt đẹp.
Mặc dù bây giờ toàn thân đang lâm râm đau, nhưng đối với lúc phát bệnh mà nói, độ đau vẫn kém hơn nhiều.
Vẫn trong phạm vi cô có thể chịu đưng được, những thứ này không là gì cả. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
“Anh hát cho em nghe, được không?”
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy Mộ Thiển đã phát bệnh, sắc mặt dần dần trắng bệch, trên trán xuất hiện mồ hôi lo ti, trong lòng anh rất lo lắng.
Cho nên muốn hát cho cô nghe, dời lực chú ý của cô.
“Được. Anh có biết hát bài Sứ Thanh Hoa bản hí khúc không?”
Gần đây Mộ Thiển hay nghe bài hát này, cải biên bài hát cũ, nghe rất có âm vị.
Mộ Thiển đang muốn nghe anh hát bản hí khúc của bài này, thách thức anh một chút.
Nghe vậy, Mặc Cảnh Thâm mím môi cười: “Em nghịch ngợm rồi.”
Mộ Thiển ôm lấy cổ Mặc Cảnh Thâm, môi đỏ nhếch lên cười, hai chân nhẹ nhàng đung đưa, cố ý bày ra vẻ hờn dỗi: “Chính là muốn nghe anh hát mà, anh không muốn sao?”
Cô nghiêng đầu nhỏ, khuôn mặt hy vọng.
“Sao mà được? Chỉ cần A Thiển muốn nghe, anh hát gì cũng được.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần Mộ Thiển yêu cầu, anh nhất định sẽ đáp ứng.
Có cầu ắt có cung.
“Ừm.”
Mộ Thiển đáp một tiếng.
Mặc Cảnh Thâm liền mở miệng hát...
Nét Thanh Hoa đậm chuyển nhạt phác họa trên phôi gốm
Hoa mẫu đơn phác trên thân bình như nàng vừa trang điểm…
Giai điệu quen thuộc, giọng hát độc nhất, hát ra bài hát khiến Mộ Thiển lần nữa kinh ngạc.
Mặc dù Mộ Thiển rất thích bản cover này, nhưng bây giờ nghe Mặc Cảnh Thâm hát, nhất thời liền yêu luôn rồi.
Dựa vào lồng ngực anh, nghe sự rung động phát ra từ lồng ngực anh, đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tốt đẹp.
Hóa ra, tình yêu có thể bình thản như vậy, khiến người ta yêu thích, say mê, chìm đắm trong vực sâu. ngôn tình sủng
Mộ Thiển không nói gì, rất yên lặng nghe anh hát...
Cho dù anh có đang ôm Mộ Thiển, cũng đang hát, nhưng thể lực kinh người của anh không hề lộ chút cạn kiệt hay không đủ hơi nào.
Thậm chí ôm Mộ Thiển bước vào phòng, lúc đặt cô lên chiếc giường, Mặc Cảnh Thâm không có chút đỏ mặt thở dốc gì cả.
“Nằm một lát, anh ở cùng em.”
Mặc Cảnh Thâm giúp cô đắp chăn hẳn ho, ngồi bên cạnh cô, hát cho cô nghe.
Giọng hát của anh không lớn, nhưng rất dễ nghe.
“Cảnh Thâm, em cảm thấy anh nhất định là một ca sĩ bị công việc làm lỡ dở.”
Mộ Thiển nghiêng người nhìn anh, đáy mắt không che dấu nổi sự yêu thích đến mê hoặc: “Nếu anh muốn mở concert, em nhất định sẽ là một fan trung thành nhất của anh.”
“Có muốn mở concert không không quan trong, nhưng quan trong nhất là khiến một fan giả như em vui vẻ là được rồi.”
“Ai là fan giả của anh?”
“Em.”
“Không phải. Em là fan thật, nếu không ai muốn gả cho anh.”
“Vậy tại sao em đồng ý gả cho anh?”
Dường như Mặc Cảnh Thâm đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi một câu hỏi rất quan trọng.
“Bởi vì...”
Mộ Thiển nằm trên giường, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh nhìn trần nhà, nghĩ rồi nghĩ, rất nghiêm túc nói: “Bởi vì... anh là người đàn ông đối tốt với em nhất trên thế giới này.”
Đã có vô số hiểu lầm xảy ra giữa cô và Mặc Cảnh Thâm, nhưng sau khi hiểu lầm qua đi, Mặc Cảnh Thâm càng là người duy nhất trên thế giới này có thể cho Mộ Thiển sự an toàn.
Cho dù bây giờ đã tìm thấy ba mẹ ruột, còn cả anh trai Cố Khinh Nhiễm.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người cho cô cảm giác đều không giống Mặc Cảnh Thâm.
Hai người dường như là một khối, hòa vào trong xương cốt, không thể tách rời.
Nếu không ban đầu Mộ Thiển rời khỏi Mặc Cảnh Thâm cũng không vì anh biến mất không ở mà trắng đêm thao thức đến mất ngủ nghiêm trọng.
“Cô gái ngốc, đã thỏa mãn như vậy rồi sao?”
“Không.”
Cô lắc lắc đầu: “Là quý trọng hiện tại, quý trọng người trước mặt.”
Thời gian mười năm, Mộ Thiển đã trải qua quá nhiều thăng trầm lận đận, nhưng việc đã định sẵn khiến không cả đời cũng không thể quên nổi, khắc cốt ghi tâm.
Nhưng chính bởi những thứu đó, mới khiến Mộ Thiển vô cùng trân trọng mọi thứ trước mắt.
“Cảnh Thâm, anh... ừm...”
Đang nói, mi tâm cô nhíu lại, nhịn không được rên một tiếng, khuôn mặt cau lại, lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Cho dù cô có luôn nhẫn nhịn, nhưng Mặc Cảnh Thâm biết Mộ Thiển đã không cách nào chịu đựng nổi cơn đau này rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.