Quả nhiên đúng như anh ta đã dự đoán.
Mới nãy ở trong phòng bệnh, Thích Ngôn Thương cũng không cảm thấy có gì không đúng, chỉ là hiểu lầm.
Bây giờ được bác sĩ cho một câu trả lời chính xác, anh ta cũng chẳng thấy có gì bất ngờ.
“Cậu cũng đừng lo quá, phát hiện sớm chữa trị sớm. Chốc nữa, cậu có thể đưa cô ấy đi kiểm tra thần kinh một chút.
Bác sĩ nói.
Thích Ngôn Thương lắc đầu: “Với trạng thái hiện giờ của cô ấy, chỉ sợ là không thể.”
Hiện giờ đã thế này rồi mà còn đưa Phương Nhu đến khoa tâm thần thì chẳng phải là sẽ kích động cô ấy hay sao?
“Vậy để tôi kê cho cậu chút thuốc, nghĩ cách để cô ấy uống vào sau đó xem thử xem hiệu quả ra sao. Nếu còn không ổn thì phải mời bác sĩ tâm lí đến khám rồi.”
Bác sĩ nghe Thích Ngôn Thương nếu cũng hiểu hiện giờ bệnh nhân vẫn chưa biết tình trạng bệnh của mình, nếu như gọi bác sĩ tâm lí đến sớm quá thì ngược lại còn gây kích động bệnh nhân nữa.
“Được rồi, cứ đợi xem sao.”
Sau khi nhận được câu trả lời thì Thích Ngôn Thương cũng không còn quá lo lắng nữa.
Anh ta chỉ muốn đợi đến ngày mai cùng Phương Nhu đến trại trẻ mồ côi, sau đó đưa cô đi nhận nuôi một đứa nhỏ, theo dõi trạng thái của cô ấy rồi tính sau.
Có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.
Hoặc có lẽ là không.
Nhưng bất luận có thế nào cũng không thể vội vàng được, càng không thể để Phương Nhu biết những chuyện này, tránh cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725284/chuong-1123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.