“Thật hay giả vậy? Cẩm Dung thì sao, anh ta nói như thế nào?”
Mộ Thiển quan tâm ngồi dậy, nắm chặt tay Mặc Cảnh Thâm, cô nhìn anh với vẻ tràn đầy mong đợi.
Có trời mới biết cô đã mong chờ ngày này bao lâu.
Vốn cho là thân thể Mặc Cảnh Thâm sẽ kéo dài thật lâu mới có thể khỏi hẳn, không nghĩ tới tất cả lại tới nhanh như vậy.
“Làm sao, em không tin anh à?”
Người đàn ông nhéo nhéo gò má của cô, và nở nụ cười cưng chiều.
“Sao lại thế? Em chỉ muốn hỏi rõ một chút, để trong lòng yên tâm hơn.”
Mộ Thiển hiểu rõ Mặc Cảnh Thâm, cho nên cô lo lắng anh sẽ che giấu điều gì đó về bệnh của mình, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chỉ để cô thấy nhẹ nhõm.
Huống chi đến bây giờ cô cũng không nghe thấy Cẩm Dung nói với cô về chuyện của Mặc Cảnh Thâm.
“Đứa ngốc.”
Khóe môi người đàn ông nhếch lên một độ cung, anh cầm tay cô nắm chặt trong bàn tay, xoa xoa mu bàn tay của cô, anh như muốn sưởi ấm bàn tay lạnh như băng của cô.
“Bây giờ em cần phải làm là nghỉ ngơi thật tốt. Em nên biết...”
Mặc Cảnh Thâm vừa nói chuyện, nụ cười trên khuôn mặt anh tuấn của anh rút đi, anh trầm giọng nói: “Ngày mai là mười lăm. Em...”
Có mấy lời đã đến bên mép trên, nhưng chung quy anh không đành lòng nói ra.
Mỗi khi nghĩ đến, ngực Mặc Cảnh Thâm lại đau nhức.
Đi qua khoảng thời gian đó, một mình Mộ Thiển đã chịu quá nhiều, anh không có cách nào tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725280/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.