- -----
Chương 1117: Gặp lại Mặc Vân Kính.
Trong phòng ngủ, sau khi đóng cửa Mộ Thiển nằm úp sấp lên gường, nước mắt rơi lã chã.
Hy sinh nhiều như vậy, bởi vì Mặc Cảnh Thâm ngày nào cô cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng cô không thể ngờ lúc bản thân gần như buông bỏ thì anh đã tỉnh lại.
Lúc này, dù có rơi nước mắt thì đó cũng là những giọt nước mắt vui vừng, phấn chấn, vui vẻ và kích động.
“Lách cách!”
Cửa phòng ngủ mở ra một lần nữa.
Mặc Cảnh Thâm bước vào, đứng ở cửa nhìn cô gái đang vùi đầu khóc trên giường, anh khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ đau lòng không thể kìm nén.
Anh thật sự thương Mộ Thiển, thương cô gái ngốc nghếch can tâm tình nguyện hy sinh cho anh mà không màng hồi báo.
Từ nhỏ đến lớn, Mặc Cảnh Thâm đã quen nhìn cảnh tình người ấm lạnh, vốn tưởng rằng trên cái thế giới tôn sùng vật chất này chẳng còn gì có thể lay động anh nữa.
Cho đến khi Mộ Thiển xuất hiện, anh mới biết thế giới không phải như nó vốn thế.
Hóa ra có một thứ tình cảm gọi là trao đi vô điều kiện.
Anh đóng cửa lại, bước đến phía giường rồi ngồi xuống, vươn tay ra sau lưng Mộ Thiển muốn an ủi cô.
Nhưng bàn tay lại dừng lại ở nửa đường không động đậy gì nữa.
Chần chờ vài giây, cuối cùng anh nằm xuống giường, nghiêng người ôm Mộ Thiển vào lòng nói: “Cô bé ngốc, đừng khóc nữa, mọi chuyện không phải đã ổn thỏa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725278/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.