Chương trước
Chương sau
- -----
Chương 1114: Đánh cược của Hạ Mạt và Cẩm Dung.
“Ôi chao, kiêu ngạo quá nhỉ? Chỉ mình mày? Đừng tưởng rằng Mộ Thiển là em gái mày, đằng sau lại có Mặc Cảnh Thâm thì ngon lắm. Tao nói cho mày biết, Mặc Cảnh Thâm chỉ có thể bảo vệ mày nhất thời, chứ không thể bảo vệ mày cả đời được. Huống hồ, mày là đàn ông, chẳng lẽ lại đi cầu cứu em gái? Ha ha ha, vô dụng như vậy mà còn muốn cóc ăn thịt thiên nga, kết hôn với Thích Ngữ Anh? Không có cửa đâu!”
“Lời tôi từng nói, nhất định sẽ làm được.”
Mộ Ngạn Minh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc.
Từ lúc những người này đến uy hiếp anh ta, anh ta cũng đã phản kháng. Thân là luật sư, anh ta cũng đã tự tranh thủ quyền lợi cho mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể không cúi đầu trước quyền thế.
“Hừ, biết là tốt. Nếu lần sau tao còn thấy mày quấn lấy Thích Ngữ Anh thì đừng trách tao không khách khí.”
Người đàn ông vung tay lên: “Chúng ta đi!”
Anh ta vung tay lên, xoay người rời đi.
Biệt thự Ngự Cảnh.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm về đến nhà, hai người liền đi dạo trong sân, thưởng thức cảnh tuyết.
Năm nay tuyết rơi rất nhiều, thỏa mãn sở thích của Mộ Thiển.
“Cảnh Thâm, em thật sự hy vọng có thể ngắm tuyết cùng anh, mãi mãi.”
Mộ Thiển nhìn tuyết bay đầy trời, khóe miệng ngập tràn nét cười hạnh phúc. Cô đưa tay đỡ lấy một bông tuyết, nhìn bông tuyết tan thành một giọt nước trong lòng bàn tay, tâm trạng tốt vô cùng.
“Đương nhiên là được rồi. Em còn nhớ trấn nhỏ ở Giang Nam không?”
Mặc Cảnh Thâm nói sang chuyện khác, hỏi.
“Nhớ chứ.”
Trấn nhỏ ở Giang Nam kia, chính là nơi mà sau khi biết Mặc Cảnh Thâm không lâu, cô đã đưa anh đến đó, thuê một phòng, cử hành hôn lễ đơn giản.
Tuy rằng rất đơn giản, nhưng đối với Mộ Thiển mà nói thì đó chính là hồi ức vô cùng tốt đẹp.
Đến giờ cô vẫn chẳng thể nào quên được.
“Anh đã mua lại căn phòng đó rồi, sau này, đến khi chúng ta già rồi có thể ở đó. Sau đó anh và em sẽ nuôi một con thú cưng, sống một cuộc sống mà em muốn, đến răng long đầu bạc... Hoàn mỹ suốt đời.”
Mẵ Cảnh Thâm lên kế hoạch sau này.
“Vậy Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo thì sao?”
“Bé ngốc, đến lúc đó thì Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo cũng trưởng thành rồi, chúng có người mình yêu, có cuộc sống và sự nghiệp của riêng mình, nào có thời gian ở cùng chúng ta chứ?”
Người đàn ông dừng bước lại, nắm lấy hai tay Mộ Thiển thâm tình nhìn chăm chú và cô: “Em phải nhớ kĩ, người sau này ở bên cạnh em không phải là hai đứa con, mà là anh. Mà người ở bên cạnh anh, cũng chỉ có mình em.”
Con cái lớn rồi sẽ có cuộc sống của riêng mình, phải phấn đấu vì sự nghiệp của riêng mình, đâu thể chăm lo cho họ được?
“Cũng phải.”
Mộ Thiển khẽ cười.
Cô quay đầu nhìn cảnh tuyết mênh mông, xinh đẹp, nhưng lại có vẻ đau thương.
Cô nói: “Nếu như có thể, cuộc sống như vậy hẳn là tốt nhất. Vậy nên, em thay đổi ý kiến.”
“Cái gì?”
“Em muốn quay về Ẩn tộc.”
“Tại sao?”
Mặc Cảnh Thâm không ngờ Mộ Thiển lại đột nhiên muốn quay về Ẩn tộc.
Theo như phán đoán của anh, lúc này Mộ Thiển quay lại Ẩn tộc không đơn giản như vậy.
“Bởi vì em muốn sống, em sẽ nhanh chóng khỏe lại, sau đó có thể ở bên cạnh anh cả đời. Đến lúc đó chúng ta muốn làm gì thì làm, không ai có thể ngăn cản cả.
Cô nhìn anh.
“Không cần gấp, để sau hãy nói. Hơn nữa, trong bụng em còn hai cục cưng nữa mà.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Mặc Cảnh Thâm dịu dàng nhìn cô gái trước mặt.
Bỗng nhiên, một bông tuyết rơi xuống đọng lên lông mi của Mộ Thiển. Anh vuốt nó đi, thuận thế ôm lấy gương mặt nhỏ của cô: “Bé ngốc, dù quyết định của em có thế nào thì anh cũng đều tôn trọng em. Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải an toàn.”
“Đương nhiên là an toàn rồi, Thượng Quan Uyển Nhi là mẹ em, bà ấy sẽ không hại chúng ta đâu. Nếu bà ấy thật sự có tâm tư gì khác thì tại sao lần trước lúc bệnh tình anh nguy kịch, bà ấy lại giúp anh?”
Tình huống lần trước thế nào, trong lòng Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển đều rất rõ.
Mộ Thiển rất tin tưởng Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng Mặc Cảnh Thâm cứ có chút không yên lòng.
“Vậy còn đứa nhỏ thì sao? Bây giờ thân thể em không tốt, có muốn... cân nhắc bỏ nó không?”
Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên đã lớn, có thêm con cũng không phải không thể, nhưng sức khỏe Mộ Thiển không ổn, Mặc Cảnh Thâm không muốn nhìn thấy Mộ Thiển phải đau đớn.
“Không được!”
Mộ Thiển lập tức bác bỏ: “Con là của em, em muốn giữ lại, hai đứa nó chính là mạng của em.”
Có trời mới biết Mộ Thiển để ý đến hai đứa con này thế nào.
“Ngày đó nhìn thấy Phương Nhu mất Thang Viên mà khóc đến chết đi sống lại, em thật sự có thể cảm nhận được sự đau khổ của cô ấy, dù sao cũng là con mình, là người thân, sao có thể tước đi quyền nhìn ngắm thế giới của hai đứa trẻ được chứ?
Mộ Thiển mấp máy môi, nhìn Mặc Cảnh Thâm lắc đầu: “Cảnh Thâm, đây là kết tinh tình yêu của chúng ta, em không nỡ.”
“Em... Haiz, thật hết cách với em mà.”
Mặc Cảnh Thâm biết Mộ Thiển cố chấp, nhưng không ngờ cô lại cố chấp đến mức này.
Bây giờ anh muốn khuyên cô, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào cả.
“Được rồi, chuyện này nói sau đi.”
“Vâng.”
Mộ Thiển gật đầu.
“Đi thôi, anh đưa em đi ngắm hoa mai vàng.”
Mặc Cảnh Thâm nắm tay Mộ Thiển, thấy bàn tay nhỏ của cô lạnh như băng liền lấy khăn quàng xuống, quàng lên cổ cô: “Mặc nhiều một chút, em sợ lạnh mà.”
Nhìn người đàn ông này chăm sóc cô cẩn thận như thế, Mộ Thiển cảm thấy vô cùng cảm động.
Cô hít mũi một cái, chìm đắm trong hạnh phúc, cười rất vui vẻ.
Tuyết trăng tinh, mênh mông vô bờ, hai người bước đi trên nền tuyết, chỉ một lát sau tuyết đã phủ trắng đầu.
Hai người Cẩm Dung và Hạ Mạt chạy tới biệt thự Ngự Cảnh tìm Mặc Cảnh Thâm thấy hai người ở bên này liền đi qua.
Nhìn thấy bóng lưng hai người, vừa tốt đẹp vừa hạnh phúc.
Cẩm Dung cầm điện thoại di động, chụp một tấm, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
[Câu nói “Nắm tay người cho đến bạc đầu” chắc cũng chỉ đến thế này thôi. Tôi cũng mong chờ một tình yêu như vậy...]
Một tấm hình kết hợp với một câu nói.
Tinh...
Vừa đăng lên vòng bạn bè, chuông điện thoại liền vang lên.
Mở ra xem, màn hình hiện một bình luận.
Ấn mở bình luận, lại là một câu [Anh không xứng!]
Người bình luận...
“Mẹ nó, Hạ Mạt, có phải cô hơi quá đáng rồi không?”
Cẩm Dung trợn mắt giận dữ nhìn cô gái bên cạnh: “Tôi không tìm được đối tượng thì cô được lợi ích gì à?”
Người bình luận câu kia không phải Hạ Mạt thì còn có thể là ai?
Hạ Mạt mặc áo da quần da, buộc tóc đuôi ngựa, miệng ngậm kẹo mút, bộ dạng giống hệt badgirl.
Cô nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh tìm được đối tượng thì tôi cũng chẳng được lợi ích gì cả.”
“Cô... Cô có tin tôi trói cô lại làm áp trại phu nhân không?” Cẩm Dung tức giận bĩu môi.
“Được thôi, nếu anh có thể trói được Hạ Mạt tôi về, thì từ nay về sau Hạ Mạt tôi chính là áp trại phu nhân của anh.”
Hạ Mạt bày ra thái độ”cà lơ phất phơ”.
“Cô nói đấy nhé?”
Vẻ mặt Cẩm Dung mừng như điên.
“Đương nhiên, Hạ Mạt tôi nói lời giữ lời.” Nói xong còn tiếp thêm một câu: “Điều kiện tiên quyết là LOL anh solo thắng tôi 100 ván.”
Nghe lời Hạ Mạt nói, Cẩm Dung vừa rồi còn hưng phấn không thôi lập tức sầm mặt lại, siết chặt điện thoại trong tay: “Cút!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.