Chương trước
Chương sau
- -----
Chương 1106: Đến nghĩa trang thăm con.
Cô ấy lắc đầu: “Thả tôi xuống, tôi... tự mình... Đi.”
Phương Nhu cố chấp nói.
Tuy giọng nói cô ấy suy yếu, ít hiếu thắng hơn vừa rồi, ít nhất vẫn có thể nghe ra tiếng.
“Ngày mai! Anh đồng ý với em, chỉ cần ngày mai trời vừa sáng, anh nhất định sẽ dẫn em đi được không?”
“Không… được.”
Vẻn vẹn chỉ hai chữ, cô ấy còn dừng lại nói.
Nếu như thế, Thích Ngôn Thương cũng không tiện nói gì: “Được, anh dẫn em đi. Tuy nhiên, anh muốn vào lấy chăn.”
Trời quá lạnh, không có chăn thì anh ta lo lắng thân thể Phương Nhu sẽ không chịu nổi.
Phương Nhu không nói gì, cô chỉ chôn đầu trong lồng ngực của anh ta, không phản ứng gì nữa, ngay cả tay cũng vô lực mà rũ xuống.
Nếu không phải cảm nhận được thân thể không ngừng run rẩy của cô ấy, Thích Ngôn Thương gần như sẽ cho rằng Phương Nhu đã hôn mê bất tỉnh.
Đi vào phòng ngủ, anh ta vẫn ôm người phụ nữ như trước, rồi cúi người dùng miệng cắn một góc của chiếc chăn trên ghế salon lên, sau đó kéo chăn đắp lên người cô, lúc này anh ta mới xoay người.
Sau khi ra khỏi nhà, anh chỉ lo cầm chìa khóa xe, mà ngay cả cửa cũng không cần đóng.
Kết quả, vừa mới đi xuống tầng, ra khỏi thang máy, anh ta đã nhìn thấy Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm chạy tới trước mặt.
“Phương Nhu sao rồi?”
Đêm hôm khuya khoắt, Mộ Thiển nhận được điện thoại của Phương Nhu, cô ấy đột nhiên hỏi về cái chết của Tiểu Thang Viên, làm trong lòng cô vô cùng bất an, nên lập tức gọi Mặc Cảnh Thâm chạy tới.
Cũng may mà Mặc Cảnh Thâm có phái người theo dõi bọn họ, nếu không cô chỉ sợ cũng rất khó để tìm được hai người.
Vẻ mặt Thích Ngôn Thương tối sầm, ánh mắt ẩn chứa nỗi đau buồn liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Thiển, anh ta trầm giọng nói: “Cô ấy muốn đi thăm Tiểu Thang Viên.”
“Lên xe đi, tôi lái xe.”
Mặc Cảnh Thâm xoay người, anh nắm tay Mộ Thiển đi ra ngoài.
Đi tới bên cạnh chiếc xe có rèm che, Mặc Cảnh Thâm mở cửa kế bên tài xế: “Thiển Thiển, lên trước đi.”
“Ừ.”
Mộ Thiển do do dự dự nhìn Thích Ngôn Thương đi tới ở phía sau, mà trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô lên xe, sau đó thắt dây an toàn.
Thích Ngôn Thương ôm Phương Nhu đi tới, Mặc Cảnh Thâm mở cửa ghế sau cho bọn họ, Thích Ngôn Thương cẩn thận ôm Phương Nhu lên xe.
Bởi vì đêm khuya, nên trên đường đi không có xe cộ, hành trình vốn mất bốn mươi phút hiện tại chỉ cần hai mươi phút đã đến nơi.
Ở trên đường, Mặc Cảnh Thâm liên lạc với người trong nghĩa trang để mở cửa nghĩa trang.
Gió lạnh đến mức thấu xương, đêm tối đen nhìn không ra năm ngón tay.
Bởi vì họ đến, nên đèn trong nghĩa trang được bật sáng ngay lập tức.
Đứng dưới chân núi nghĩa trang, ngước nhìn thiên cấp ngàn tầng, thiên cấp cuối cùng hòa làm một thể với bóng đêm đen sì, tựa như nó có thể nối thẳng tới đỉnh trời cao.
“Thả tôi xuống.”
Mặc dù Phương Nhu thể chấp nhận sự thật, nhưng bây giờ Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm đều đã đến, họ đi cùng cô ấy tới nghĩa trang.
Tất cả đã chứng minh Tiểu Thang Viên không còn ở trên đời là sự thật.
“Anh ôm em.”
Thích Ngôn Thương lo lắng cho thân thể của Phương Nhu, anh ta đau lòng vì cô còn chưa qua đợt ở cữ đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy, nên sao có thể nhẫn tâm để thân thể yếu đuối của cô ấy đi lên núi?
“Tôi nói, thả tôi xuống!”
Phương Nhu lại lên tiếng.
Giọng nói của cô ấy rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ như lông vũ lướt qua mặt.
“Tiểu Nhu, tôi...”
“Buông tay ra!”
Cô nói nặng hơn.
Thích Ngôn Thương biết tâm trạng của Phương Nhu, cũng biết tại sao cô muốn tự mình đi lên núi. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Anh ta do dự một chút, cuối cùng đành cúi người, đặt người phụ nữ nhỏ xuống đất.
Phương Nhu đứng ở trước cửa lớn, cô ấy nhìn lên trên núi với gương mặt bi thương cùng đau khổ.
Cô ấy cất bước đi lên núi, bước từng bước chật vật đi lên.
Bởi vì trước đó bọn họ đã nói chuyện với người trong nghĩa trang, cho nên đã có mấy người đang dọn tuyết trên các bậc đá, để tránh khỏi bị trượt ngã.
Tất cả đều trong dự liệu của Thích Ngôn Thương.
“Phương Nhu, thân thể em không tốt, em hãy để Thích Ngôn Thương ôm em đi lên, có được không?”
Là bạn thân tốt, Mộ Thiển vô cùng đau lòng cho tai ương của Phương Nhu, cô không đành lòng nhìn cô ấy thương cảm thê thảm như thế.
Chỉ tiếc khi tiếng nói của cô vang lên, không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Phương Nhu cố chấp đi từng bước từng bước lên núi, mỗi một bước của cô ấy đều rất... nặng nề, lại càng thêm dằn vặt tâm lý.
Gió lớn thổi đến, thổi tung mái tóc dài ngang lưng của Phương Nhu, khiến tóc của cô ấy rối lên, sợi tóc chọc vào mặt gây cảm giác cực kỳ đau.
Nhưng cô ấy lại không phản ứng chút nào.
Cô ấy tựa như cái xác không hồn, rất máy móc, rất cứng ngắc.
Thích Ngôn Thương đi theo sát phía sau cô ấy, trong lòng anh ta ôm cái chăn, vì anh ta rất sợ Phương Nhu sẽ ngã mất, nên anh ta đi theo rất sát, mỗi bước đều chờ đợi trong lo lắng.
Mộ Thiển đứng ở bên kia, cô nhìn bóng lưng Phương Nhu đi lên núi mà mũi không ngừng đau xót, nước mắt ở rung rung trong hốc mắt.
“Cảnh Thâm...”
Cô nắm tay Mặc Cảnh Thâm: “Cô ấy thật sự quá đáng thương.”
“Đổi thành bất kể ai, họ cũng sẽ như thế.”
Mặc Cảnh Thâm nắm tay Mộ Thiển, hai người đi lên núi, nhưng vừa mới đi được một bước, Mộ Thiển trượt chân một cái, suýt chút nữa là cô bị ngã.
Người đàn ông tay mắt lanh lẹ, ôm được hông của cô rồi thuận thế ôm ngang cô ở trong ngực.
Nhưng trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, Mộ Thiển chỉ cảm thấy thân thể cô lơ lửng trên không, làm cô vô thức ôm lấy cổ Mặc Cảnh Thâm.
“Ôm chặt anh.”
“Không cần, Cảnh Thâm, tự em đi được.”
Mặc Cảnh Thâm ôm chặt Mộ Thiển, anh đi từng bước từng bước lên bậc thang với tốc độ bình ổn, anh trầm giọng nói: “Quen biết hơn mười năm, chúng ta đã để lỡ mất rất nhiều, mất đi cũng nhiều, với em, anh đã để em thua thiệt nhiều. Quãng đời còn lại, dù là dài ngắn, mỗi một ngày anh đều sẽ coi là ngày cuối cùng để yêu em, che chở em, bảo vệ em, chiều chuộng em.”
Mộ Thiển rúc vào ngực Mặc Cảnh Thâm, nghe lúc anh nói chuyện lồng ngực còn rung động, khiến giọng anh trầm và cực kỳ từ tính.
Nếu là bình thường, mấy câu nói này của anh sẽ làm cô mừng rỡ cảm động, nhưng lúc này với cảnh tượng này, nó chỉ tăng thêm sự thương cảm và thê lương.
Bởi vì cô nhớ tới chuyện tình trạng thể chất của bản thân và Mặc Cảnh Thâm, cô lo lắng nếu có gì ngoài ý muốn, chỉ còn lại một người thì phải làm như thế nào.
Đứa bé, phải làm thế nào đây?
Núi cũng không cao lắm, nhưng thân thể Phương Nhu suy yếu, nên bước đi của cô ấy tất nhiên là tương đối chậm.
“Cẩn thận.”
“Coi chừng một chút.”
“Tiểu Nhu, em ôm anh đi.”
“Cẩn thận dưới chân.”
Mới đi được một trăm bậc, Thích Ngôn Thương ở sau lưng cô ấy đã rất lo lắng, anh ta rất sợ cô ấy sẽ bị trượt chân, cả người sẽ lăn xuống.
Phương Nhu mạnh mẽ hơn Thích Ngôn Thương tưởng tượng, cuối cùng cô ấy cũng chống đỡ được cơ thể yếu ớt của mình mà đi lên núi, đi đến trước mộ Tiểu Thang Viên.
Nghĩa trang chọn cho Tiểu Thang Viên là chỗ đắt tiền nhất Hải Thành, cảnh vật chung quanh vô cùng tốt.
Bia mộ nằm giữa hai cây đại thụ, trên bia mộ không có ảnh, mà chỉ khắc bốn chữ - bia mộ an nghỉ.
Phía dưới, là tên Thích Ngôn Thương và ngày tháng.
Trên mặt đất có rất nhiều hoa cúc và đồ lễ, cùng với rất nhiều đồ mà Tiểu Thang Viên từng sử dụng trước đây.
Phương Nhu đứng ở đàng kia, thân thể cô ấy căng thẳng, sau đó cô ấy quỳ xuống trước bia mộ, hai tay chống ở mặt bia, trán để ở trên mộ bia, cô ấy nhắm mắt lại và khóc.
“Con à, xin lỗi, là mẹ không tốt, là mẹ không chăm sóc tốt cho con.”
“Vì sao? Vì sao? Con... Con mới chỉ là một đứa bé chưa đầy tháng, còn chưa kịp ngắm nhìn thế giới tươi đẹp mà cứ rời đi như vậy?”
“Con có biết mẹ buồn như thế nào không, hu hu hu...”
“Con yêu, con còn nhỏ như vậy, con có nhớ mẹ không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.