Chương trước
Chương sau
Quê nhà của Phương Nhu.
Khu ở cũ xưa của Phương Nhu và mẹ ở đây trước đó, một điểm tốt duy nhất của khu ở cũ xưa, chính là nồng tình người.
Phương Nhu rất lâu không có trở về, gặp được ông cụ bà cụ của khu ở, vẫn còn có người nhớ cô ấy.
“Phương Nhu à, này là dẫn bạn trai về rồi đây sao?”
Một ông cụ chào hỏi.
“Đúng vậy, ông cụ Lý, sức khoẻ của ông vẫn tốt chứ?”
Phương Nhu về tới khu ở, cả người nhìn lên hoạt bát không ít.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch quanh năm, cũng trở nên hồng hào.
Khiến Thích Ngôn Thương càng thêm dời mắt không được.
Tuỳ ý nói chuyện hai câu, đứng ở cửa nhà đóng chặt cửa lớn, Phương Nhu trở nên im lặng.
Cửa lớn của nhà cũ thời xưa, ở trên phủ đầy bụi bặm, nhưng hành lang để người ta ra vào ở cửa, lại là sạch sẽ.
Phương Nhu không cầm nổi lòng nhớ lại năm xưa, chuyện cũ cùng mẹ ở đây, những thứ đó trong đầu của cô ấy, là thời gian ấm cúng nhất.
“Vào trong?”
Thích Ngôn Thương hỏi rằng.
Phương Nhu đè xuống cảm xúc phức tạp tràn đầy trong lòng, gật đầu.
Cạch cạch…
Cửa rất lâu không có mở qua, mở ra phát ra âm thanh kháng nghị.
Đẩy cửa ra, một lớp bụi bặm hất vào mặt.
Phương Nhu né tránh không kịp, Thích Ngôn Thương ôm vòng eo của cô ấy, nhấc cô ấy ra ngoài rồi.
“Không biết có bụi bặm sao?”
Giọng điệu của anh ta không phải rất tốt.
Cửa sổ phía trong phòng khách không có đóng kĩ, khó trách nhiều bụi bặm thế này.
Phương Nhu nhẹ nhàng ho hai tiếng.
“Được rồi, vào trong thôi.”
Hai người bước vào trong, Phương Nhu vô cùng lưu luyến vuốt nhẹ từng vật dụng ở trong, mỗi một món đồ trang trí, mỗi khi nhìn thấy một món đồ vật, có vẻ như đều có thể nhớ đến trước đây cùng mẹ sử dụng chúng nó như thế nào.
Thích Ngôn Thương đứng ở một bên, âm thầm bên cạnh cô ấy hoài niệm mọi thứ qua đi.
Trong thời gian đó, anh ta cũng nhìn thấy được Phương Nhu của mấy năm đó mà anh ta không biết, hình ảnh đặt trên bàn làm việc, cô gái trên đó có nụ cười dịu dàng điềm tĩnh, đáy mắt toàn là ánh sao, tràn đầy kỳ vọng đối với tương lai.
Anh ta đột nhiên cảm thấy hơi xa lạ.
Trong ký ức của anh ta, Phương Nhu luôn luôn đều là vẻ mặt buồn phiền, cô gái tràn trề thanh xuân, hoạt bát dễ thương đó trong tấm hình, anh ta hầu như không có nhìn thấy qua.
Nghĩ đến đây, khắp người anh ta thoáng chốc lạnh băng, sắc mặt cũng trở nên u ám.
“Anh sao vậy?”
Phương Nhu ngay thời điểm đầu tiên thì phát hiện sự thay đổi của anh ta rồi, ngẩng đầu lên thắc mắc hỏi rằng.
Bị hỏi tới ngẩn người ra, Thích Ngôn Thương vừa rồi vẫn tối tăm, lúc này trong lòng giống như nở ra hoa, khoé miệng kiềm nén không được nhếch lên.
Bỏ lỡ quá khứ của cô ấy thì sao? Bây giờ toàn bộ trái tim lẫn thể xác của cô ấy đều trên người của anh ta.
Anh ta có một chút thay đổi, thì cô ấy có thể nhận ra.
“Không sao, bụi bặm ở đây lớn quá, buổi tối đặt phòng khách sạn nha.”
Thích Ngôn Thương chuyển để tài.
Suy nghĩ trong lòng của anh ta, là sẽ không nói với Phương Nhu đâu, chết cũng sẽ không để cô ấy biết.
Kỳ lạ sự thay đổi đột nhiên của anh ta, Phương Nhu cảm thấy có vẻ như cô ấy có gì đó phớt lờ rồi.
Nhưng mà nếu anh ta đã không nói thì thôi vậy.
“Buổi tối không đặt khách sạn, em muốn ở đây.”
Phương Nhu hiện ra cảm xúc hoài niệm nói rằng.
Sắc mặt của Thích Ngôn Thương thoáng chốc đen xì, nhìn xung quanh một vòng, ở chỗ bỏ trống hơn một năm, phủ đầy bụi bặm thế này?
“Em chắc chắn?”
Thích Ngôn Thương có khi nào ngủ qua ở chỗ như thế này?
“Đặt khách sạn tiện hơn…”
Lời còn chưa nói xong, chạm vào đôi mắt yếu ớt nhưng hiện ra vẻ muốn nói lại thôi của Phương Nhu, anh ta đành đưa tay đầu hàng.
“Được được được, ngủ ở đây, ngủ ở đây.”
Cặp mày của Thích Ngôn Thương nhíu chặt, nhìn xung quanh.
“Chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh kêu người kiếm gia chánh qua đây dọn dẹp vệ sinh.”
Anh ta nói như vậy, một tay móc ra điện thoại, muốn liên lạc người rồi.
Một bàn tay trắng nõn nắm lại bàn tay của anh ta, không để anh ta gọi điện thoại.
“Làm gì?”
Anh ta đưa mắt, ánh mắt ngạc nhiên.
“Chúng ta tự động tay được không?” Phương Nhu hỏi rằng.
Sắc mặt lúc này của Thích Ngôn Thương, so với trước đó càng trở nên khó coi thêm, giữa mày mắt thậm chí còn thoáng qua một vẻ khó xử.
Lúc này Phương Nhu nhạy bén nắm bắt được phản ứng của anh ta, hiểu được anh ta tưởng rằng cô ấy là vì tiết kiệm tiền, nên mới tự động tay.
Liền kéo lại tay của anh ta, nhẹ giọng làm nũng.
“Ở đây gió lớn, trước đây mỗi lần em với mẹ ra ngoài, sau khi trở về trong nhà đều lộn xộn, hai người chúng ta vừa đói lại mệt, vẫn phải dọn dẹp vệ sinh trong phòng lại một lần trước, mới có thể đi nghỉ ngơi.”
Giọng nói của Phương Nhu dịu dàng, cộng thêm vài phần nũng nịu có thể tăng thêm, nghe đến tủi thân và phẫn nộ trong lòng của Thích Ngôn Thương thoáng chốc trở nên bình lặng.
“Thế thì mệt biết bao nhiêu?”
Anh ta nhíu mày nhìn căn nhà nhỏ hai phòng một sảnh trước mắt, cũng chỉ rộng khoảng chín mươi mét vuông.
Nhưng khắp nơi đều là bụi bặm, muốn dọn sạch sẽ, chắc phải mệt quá sức.
“Em vừa mới ra tháng, không thể lao lực.”
Anh ta hét khẽ một tiếng, vẫn không đồng ý cô ấy vất vả.
“Ở khách sạn hoặc kiếm gia chánh.”
Anh ta cho ra hai điều kiện, cho cô ấy lựa chọn.
Đây là chuyện trước đây anh ta hay làm, cho ra hai sự lựa chọn, cô ấy chỉ có thể lựa chọn từ trong điều kiện mà anh ta cho ra.
Phương Nhu không nói chuyện rồi, một đôi mắt có vẻ như biết nói chuyện, nhìn thẳng vào anh ta.
Tất cả cảm xúc đều thông qua đôi mắt đó nói với Thích Ngôn Thương.
Thích Ngôn Thương mới bắt đầu còn muốn kiên trì uy nghiêm của mình, này mới nói ra hết với cô ấy bao lâu? Thì cô ấy bắt đầu được voi đòi tiên rồi, không thể để cô ấy cầm chắc mình quá.
Thế nhưng, Thích Ngôn Thương dự toán quá cao về mình rồi, nhìn nhau với Phương Nhu không quá ba phút, trong mắt của Phương Nhu bắt đầu trào lên một màng nước, thì anh đành phải đầu hàng.
“Phương Nhu, em ăn chắc anh rồi đúng không?”
Anh ta cắn răng nghiến lợi, đôi mắt đen láy hung tợn gần như có thể ăn người vậy.
Nghe nói, Phương Nhu tỏ vẻ vô tội, bộ dạng em không biết anh đang nói gì.
Khiến Thích Ngôn Thương tức đến đưa tay cào một cái thật mạnh trên mũi của cô ấy.
“Em cũng chỉ là ỷ lại là anh không đụng em được, em đợi đấy, chờ sức khoẻ của em khoẻ rồi, chúng ta tính chung nợ mới nợ cũ.”
Đối mặt với uy hiếp hung ác của Thích Ngôn Thương, Phương Nhu không hề hấn gì, lén lút lè lưỡi ra.
Con người, có vẻ như cứ luôn là dễ dàng được cưng chiều sinh kiêu.
Thích Ngôn Thương chẳng qua là tỏ tình với cô ấy được hai ngày, thì cô ấy bị anh ta chiều đến bắt đầu dám nắm cán anh ta rồi.
Trong lòng có khi cũng sẽ hơi lo lắng bất an, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt bất mãn không còn cách nào nuông chiều đó của Thích Ngôn Thương, thì trong lòng của cô ấy giống như bị cái gì đó nhét đầy hết vậy.
Cô ấy từ trong nhà vệ sinh tìm được ra hai tấm khăn lau, hai cái chậu rửa mặt, nước đã ngâm chất tẩy rửa.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Một cái nón chống bụi dùng giấy báo xếp lại trên tay của Phương Nhu, đội lên trên đầu của Thích Ngôn Thương.
Anh ta ngẩn người, theo bản năng thì muốn lấy xuống.
“Không được lấy.” Phương Nhu hét lên.
Anh ta híp mắt lại, khắp người hiện ra một luồng không khí rất khó chịu.
“Em tốt nhất cho anh một cái giải thích hợp lí.”
Anh ta cắn răng nói rằng, giống như một con sư tử bị trêu đùa quá đáng.
“Bụi bặm lớn quá, em là vì tốt cho anh mà.”
Cô ấy cười hí hí nói rằng.
Sau khi nói ra hết, biết trong lòng của anh ta có cô ấy, sẽ không tổn thương cô ấy, gan của cô ấy đích thực lớn lên rồi.
Tất nhiên, đây cũng là anh ta có ý nuông chiều phóng túng, nếu không thì sao cô ấy lại dám chứ?
Phương Nhu bưng chậu rửa mặt, ở một bên chỉ đạo Thích Ngôn Thương làm thế nào, mới có thể lau sạch sẽ bụi bặm trong căn phòng, mà sẽ không làm tới khắp người đều là bụi.
Không có phát hiện, ánh mắt của Thích Ngôn Thương nhìn sang cô ấy, là vô cùng dịu dàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.