“Em tỉnh rồi?”
Mặc Cảnh Thâm vui vẻ muốn ôm Mộ Thiển trong vòng tay.
Nhưng anh không dám.
Lúc nhìn Mộ Thiển tỉnh dậy liền thấy chóng mặt sau đó nôn mửa và ngất xỉu nên anh rất lo lắng rằng việc ôm cô sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Anh nắm chặt lấy tay của Mộ Thiển, người đàn ôn này đỏ bừng mặt lên vì hưng phấn: “Cuối cùng em cũng tỉnh lại, sao rồi, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không hả?”
Đôi má thanh tú và xinh đẹp của người phụ nữ giờ trở nên nhợt nhạt và thâm quầng vì gầy gò và yếu ớt, chẳng khác gì một bệnh nhân nặng.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm biết rằng bệnh của Mộ Thiển thực sự rất nghiêm trọng.
“Em không sao.”
Giọng cô ấy rất nhẹ nhàng và thanh tao.
Trái tim Mặc Cảnh Thâm thắt lại, anh nắm chặt tay cô giống như lo lắng rằng nếu anh buông ra thì cô sẽ lại rời xa anh.
“Đồ ngốc này, tại sao, tại sao hả, sao em lại ngốc như vậy chứ?”
Một tay Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô còn tay kia anh nhẹ nhàng vuốt lên má cô, nhìn thấy cô ấy ươn ướt đôi mắt, khóc nức nở vì tủi thân nước mắt anh cũng trào ra ngay lập tức.
“Sao lại khóc rồi?”
Anh đưa tay gạt nước mắt trên khóe mắt cô, tay còn lại tự tát vào mặt mình mấy cái: “Thiển à, xin lỗi em, là anh không tốt, vì anh không tốt nên em mới phải chịu nhiều uất ức như vậy, anh là đồ khốn nạn!”
“Thâm à!”
Mộ Thiển sụt sịt mũi rồi lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725194/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.