“Đương nhiên tôi nhớ chuyện đã hứa với cô. Nhưng từ nhỏ tôi sinh ra ở Hải Thảnh, chỉ muốn trở về thăm, cũng muốn cúng tế ba mẹ tôi.” Mí mắt Nghê San San rũ xuống, giữa trán vô ý lộ ra một chút tình cảm ủy mị.
Mộ Thiển thấy vẻ mặt u sầu của cô ta, trong lòng càng nghi ngờ hơn, hỏi: “Trở về thăm? Nếu tôi không nhớ lầm, quê hương của cô không hề ở Hải Thành.” Mộ Thiển bưng trà thơm lên trước mặt, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi nói.
Bạc Dạ bên cạnh như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, cứ thế pha trà rót trà. Động tác nhàn nhã thoải mái. Mộ Thiển đặt chén trà xuống, Bạc Dạ bên cạnh không cần cô mở miệng đã bưng ngay bình trà rót thêm cho cô.
Thấy bộ dạng ân cần trước Mộ Thiển của Bạc Dạ lạnh lùng kiêu ngạo trong sạch cao quý năm xưa, Nghê San San ghen ghét tận xương tủy.
Tay đang cầm túi xách của cô ta hơi siết chặt, mày lá liễu hơi nhíu lại nhưng không thấy rõ.
“Nói thế nào đi nữa, tôi với Bạc Dạ cũng coi như quen biết nhau một thời gian, chỉ coi như đi thăm một người bạn cũ.”
Cô ta nhìn Bạc Dạ, mấp máy môi, muốn nói lại thôi, rồi lại chợt nói: “Bạc Dạ, chuyện trước đây là em sai, lần này tới đây là muốn nói tiếng xin lỗi với anh.”
Nghê San San đứng dậy cúi chào với Bạc Dạ, tỏ vẻ xin lỗi sâu sắc.
Bạc Dạ hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống đầu gối, các đốt ngón tay như ngọc bưng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725186/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.