Chương trước
Chương sau
Sau khi cùng Bạc Dạ ăn bữa sáng, trong lúc rảnh rỗi Mộ Thiển lên phòng ngủ ở trên lầu để nghỉ ngơi.
Cô vừa mới nằm xuống thì nhận được điện thoại của Cố Khinh Nhiễm.
Kể từ khi Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương trở về quê hương của họ ở núi Tra Nha sáu tháng trước, anh ta không bao giờ muốn quay lại.
“Em đang ở đâu?”
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói của Cố Khinh Nhiễm liền vang lên.
“Em…”
Tầm mắt của Mộ Thiển liếc nhìn căn phòng, suy nghĩ chốc lát sau đó liền nói: “Em đang đi công tác ở nước ngoài.”
Lý do tại sao cô không nói sự thật với Cố Khinh Nhiễm là vì cô lo lắng rằng anh ta sẽ tìm ra manh mối.
“A, đi công tác rồi sao?”
Phía bên kia a lên một tiếng, anh ta hoàn toàn không tin lời Mộ Thiển nói.
“Ừ, em đi công tác.”
“Sao, ngay cả anh trai của em, em cũng định lừa gạt phải không?”
“Anh lộn xộn cái gì đó. Em nghe không hiểu anh đang nói cái gì hết.”
Trong lòng Mộ Thiển hồi hộp và giật mình, cô cảm thấy Cố Khinh Nhiễm chắc chắn đã nghe được phong thanh gì đó nếu không anh ta cũng sẽ không nói chuyện với giọng điệu kỳ lạ như vậy.
Giọng nói của Cố Khinh Nhiễm trầm xuống, rõ ràng là có chút không vui.
Chuyện đã đến nước này, cô cũng không có gì giấu giếm nữa.
“Nếu anh đã biết, vậy còn hỏi em làm gì?”
Từ trước đến nay, Mộ Thiển đã luôn giấu giếm sự tình của Mặc Cảnh Thâm.
Cố Khinh Nhuộm biết sức khỏe Mặc Cảnh Thâm không tốt và đang chữa bệnh. Nhưng anh ta không biết Mộ Thiển sẽ cung cấp máu cho anh ấy mỗi ngày.
Sau khi bị cô chất vấn một câu, người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, anh ta chợt nói: “Anh biết em là người như thế nào, anh không tin em cấu kết với Bạc Dạ. Vì vậy, em nên nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dù sao cô cũng là em gái của anh ta, người thân thiết nhất trên đời này.
Đương nhiên Cố Khinh Nhiễm rất lo lắng.
“Chuyện gì là chuyện gì? Chúng ta đều là người trưởng thành, nam nữ yêu đương thì có cái gì không bình thường. Hơn nữa, lần đó em uống quá nhiều rượu, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”
Vì Mặc Cảnh Thâm, cô sẵn lòng gánh chịu oan ức đến cùng cũng không có vấn đề.
“Ngoài ý muốn? Ha hả, em cho là anh ngu ngốc nên em nói vài ba câu thì sẽ tin tưởng sao? Nếu như em có tình cảm với Bạc Dạ thì trước đây sẽ không bạc tình với anh ta như vậy.”
“Chuyện này liên quan gì đến việc bạc tình. Em đã nói rồi, say rượu nên hồ đồ.”
“Cho nên, không phải là em ngủ với Bạc Dạ, em thừa dịp Bạc Dạ cô đơn mà vào làm tiểu nhân?”
Mộ Thiển: “…”
Bắt kẻ khác ganh tội, trực tiếp gài bẫy Bạc Dạ?
“Không đúng, lúc đó Bạc Dạ cũng uống nhiều rồi. Say như chết.”
“Phải không? Say như chết vẫn có thể ngủ với em à? Em đã quên anh là đàn ông sao? Hả?”
Nếu một người đàn ông thực sự say đến mức như vậy tuyệt đối không thể nào phát sinh quan hệ với một người phụ nữ.
Bằng cách này, nó chỉ có thể cho thấy rằng lời nói của Mộ Thiển hoàn toàn có vấn đề.
Hoặc tất cả mọi chuyện cô nói vừa rồi đều là giả, hoặc là cô bị Bạc Dạ cợt nhả.
Nhưng nghe thái độ nói chuyện tùy ý lúc này của Mộ Thiển cũng không giống như là bị cợt nhả mà là đang cố giấu giếm gì đó.
“Em chờ anh, anh lập tức qua đó.”
Mộ Thiển kinh ngạc đến ngây người, đột nhiên ngồi dậy, đưa tay xoa xoa tóc: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Fryer.”
“Fryer? Anh…Anh…Tút tút tút…”
Mộ Thiển còn chưa nói xong, Cố Khinh Nhiễm đã cúp máy.
Cô nhìn điện thoại đã tắt, không nói lời nào mà nhìn lên trần nhà.
Có chuyện gì vậy?
Anh ta quay về Hải Thành khi nào cũng không nói cho cô một tiếng?
Trong lúc mơ hồ cô cảm thấy nếu quả thực Cố Khinh Nhiễm qua đây nhất định sẽ gây phiền phức cho Bạc Dạ.
Cô đã gây rắc rối cho Bạc Dạ suốt thời gian qua. Lần này, Mộ Thiển không muốn rước lấy phiền phức cho Bạc Dạ nữa.
Cô đứng dậy, xuống lầu.
Bạc Dạ đang nhàn nhã uống trà trong phòng khách, rất thoải mái.
“Sao em lại xuống lầu?”
Bạc Dạ nhìn cô: “Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”
“Nằm quá mệt mỏi.”
Cô đi tới trước mặt của Bạc Dạ rồi ngồi xuống. Bạc Dạ rốt cho cô một chén trà cũng tiện tay ném cho cô tấm thảm bên cạnh: “Đắp thảm đi, trời lạnh.”
Rõ ràng là đã mở điều hòa nhưng Bạc Dạ vẫn chăm sóc cô chu đáo.
“Không sao, tôi đâu có yếu ớt như vậy.”
Cô mím môi cười.
Cúi đầu nhìn chăm chú vào chén trà trên chiếc bàn con, nước trà trong chén sứ xanh tươi, hương khói bốc lên vấn vít, hương trà thơm mát xông vào mũi.
“Tôi…Tôi thực ra muốn nói cho anh biết, một hồi nữa Cố Khinh Nhiễm sẽ qua đây.”
Cũng là người thông minh, cô chỉ nói một câu, Bạc Dạ liền hiểu ý của cô.
Người đàn ông bưng chén trà trong tay, vừa nhẹ nhàng thổi hơi nóng vừa nói: “Em muốn tôi nói thế nào?”
Anh ta nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, liếc mắt, ánh mắt thắc mắc rơi vào người cô.
Cởi mở và khôn ngoan nhưng đồng thời đáy mắt đối với Mộ Thiển yêu thương không còn che giấu.
Chính là tình cảm như vậy, làm cho Mộ Thiển càng cảm thấy trong lòng nặng nề và áp lực.
“Tôi… Tôi cũng không biết.”
Mộ Thiển lắc đầu, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Cô không thể tìm được một lý do thích hợp.
Nếu Cố Khinh Nhiễm không ở Hải Thành thì dễ nói.
Nhưng bây giờ Cố Khinh Nhiễm qua đây. Khi đối mặt với nhau, cô chỉ sợ chân tướng của chuyện này bị bại lộ.
Đến lúc đó sự việc mà bại lộ thì chắc chắn Cố Khinh Nhiễm sẽ không thể giấu chuyện này.
“Yên tâm, chuyện này giao cho tôi xử lý.”
“Giao cho anh? Vậy anh định nói với anh ta thế nào?”
“Cô không cần quan tâm, cô cũng không cần hỏi nhiều, tôi bảo đảm giúp cô xử lý ổn thỏa.”
Bạc Dạ dựa vào ghế sô pha, ánh mắt thản nhiên và bình tĩnh.
“Bạc Dạ, tôi nợ anh quá nhiều. Tôi không hy vọng anh vì tôi mà phải chịu oan ức, càng không muốn anh rước lấy phiền phức không cần thiết.”
Cô đoán được.
Bạc Dạ chắc chắn sẽ nói là anh ta ức hiếp cô, sau đó để cho Cố Khinh Nhiễm đánh một trận cho xong chuyện.
Đây là cách giải quyết đơn giản nhất.
Chỉ là mọi trách nhiệm đều đổ lên người anh ta.
Mộ Thiển làm sao có thể đồng ý.
“Nếu có quá nhiều rận, đừng sợ cắn.”
Đôi môi mỏng của anh ta khẽ cong lên, nụ cười như gió xuân.
Rõ ràng chỉ là một nụ cười rạng rỡ và đơn giản, nhưng đôi mắt không đáy kia lại tạo cho người ta một ảo giác phức tạp.
“Càng không được.”
Lúc này Mộ Thiển phản bác: “Đợi Cố Khinh Nhiễm đến anh đừng nói chuyện, tôi tự nhiên biết trả lời ra sao.”
Vừa nãy nghe điện thoại của Cố Khinh Nhiễm, cô nói dối cô ở nước ngoài. Cố Khinh Nhiễm không có hỏi mà ngược lại nói anh ta đang ở Fryer và muốn đến tìm cô.
Rất rõ ràng, Cố Khinh Nhiễm đã sớm biết cô ở đâu.
“Em ở đâu cũng nghĩ cho người khác, khi nào cô có thể nghĩ cho mình nhiều hơn?”
Bạc Dạ cảm thấy Mộ Thiển thực sự rất ngốc.
“Anh cũng như vậy, phải không?”
Hai người nhìn nhau cười.
Ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm thường ngày một lúc, khoảng nửa giờ, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng gầm xe.
Một lúc sau, Cố Khinh Nhiễm liền vào sân, trực tiếp xông vào phòng khác.
“Bạc…”
Cố Khinh Nhiễm mặc chiếc áo khoác màu trắng, mang một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, và một chút tuyết trắng rơi xuống từ mái tóc đen rối bù của anh ta, khiến khuôn mặt đó trở nên tối hơn.
Suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, dù sao ở nông thôn không thể so với thành phố. Mỗi ngày đều làm việc khó tránh khỏi bị việc bị rám nắng.
Chẳng qua là đen một chút lại làm cho Cố Khinh Nhiễm có hơi thở chín chắn và cương quyết, càng thêm đẹp trai, anh ta là một người đàn ông tiêu chuẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.