“Ồ, hóa ra là dùng như vậy sao.”
Thích Ngôn Thương vui vẻ cười, cảm thấy mình có chút ngu ngốc, bình thường những thứ này đều không cần dùng đến.
“Anh còn rất nhiều điều phải học, tôi đề nghị anh nên thuê một bảo mẫu.”
Quả thực Mộ Thiển cảm thấy Thích Ngôn Thương chuyện gì cũng không biết, cô lo rằng anh ta sẽ không thể chăm sóc tốt cho con mình.
“Tôi…”
Thích Ngôn Thương vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại do dự: “Tôi làm được!.”
Đúng, anh có thể tự làm.
Cho dù không được thì nhất định cũng phải được.
Nếu đã rời khỏi nhà họ Thích, thì bất cứ thứ gì thuộc về nhà họ Thích anh sẽ không động đến.
Vì vậy mà đối mặt với vấn đề tiền bạc, để ổn định chi tiêu, Thích Ngôn Thương không dám thuê bảo mẫu.
Chỉ cần trong tích tắc, từ hạnh phúc sẽ rơi xuống vực sâu.
Hiện tại đối với anh ta mà nói chính là đang vui buồn lẫn lộn.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm ở trong phòng bệnh được một lúc, hai người liền rời đi.
Bây giờ dù sao Thích Ngôn Thương cũng đang ở cùng Phương Nhu, nếu như hai người bọn họ còn lại ở lại đây thì không thích hợp cho lắm.
“Đi thôi.”
Mộ Thiển đi tới của phòng bệnh, mỗi bước đi đều quay đầu nhìn lại, cô vô cùng lo cho Thích Ngôn Thương.
Mặc Cảnh Thâm ôm lấy eo, dắt cô đi ra ngoài: “Sau này bọn họ còn cả một chặng đường dài phía trước, em có thể can thiệp nhất thời, nhưng không thể can thiệp vào cả đời họ. Em cần cho bọn họ nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725154/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.