Mộ Thiển đẩy cánh cửa biệt thự ra rồi đi vào, không gian bên trong vắng lặng như tờ.
Sắp đến tất niên rồi, người giúp việc cũng nghỉ lễ về nhà hết cả, cả căn biệt thự giờ đây trống rỗng chẳng có một người.
Mộ Thiển đứng trong sân một chốc, thấy tuyết đọng đầy đất, bước một bước là nghe tiếng kin kít, cảm xúc của cô cũng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Những lúc cảm xúc xuống đáy mà có thể gặp được thứ mình thích, thì có thể điều hòa lại mớ cảm xúc rối bời.
Cô kéo hành lý, bước từng bước lên mặt tuyết đọng, đi lên bậc thang, bấy giờ mới phát hiện cửa lớn ở phòng khách không được khóa.
Nhưng mà cô lại tự nhủ rằng, khu biệt thự Ngự Cảnh có hệ thống an ninh thuộc dạng cao cấp, có không khóa thì cũng chẳng sao cả.
Nếu không phải tại cô có chìa khóa của cổng lớn thì hôm nay có muốn đi vào trong biệt thự khéo cũng chẳng được nữa là.
Đẩy tấm cửa lớn, Mộ Thiển bước vào nhà, trong đại sảnh im ắng không một tiếng động, cả căn biệt thự chẳng có chút hơi người nào cả.
Thay giày ở trên chiếu nghỉ, đặt hành lý xuống, Mộ Thiển lê cái thân mình mệt rũ lên trên lầu, ngắm thẳng vào phòng ngủ.
Mệt quá, mệt chết đi được.
Cho dù đã ngủ suốt hành trình trên máy bay rồi thì cô vẫn cứ cảm thấy mỏi mệt không tài nào chịu nổi.
Thân thể quá mực yếu ớt, cô chỉ muốn ngủ và ngủ mà thôi.
Mộ Thiển cởi quần áo, xốc đệm chăn lên rồi rúc mình vào trong chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725140/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.