Cô vẫn không ngừng rên rỉ.
Bạc Dạ mấy lần muốn mở miệng nói gì đó để an ủi Mộ Thiển, nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới ổn.
“Bạc Dạ, túi của tôi…túi…”
Cô nói liên tục, ngay cả tiếng nói cũng run run.
Chẳng biết rằng rốt cuộc thì cô đã trải qua bao nhiêu đau đớn mới có thể khiến cô nói cũng không thể che giấu sự run rẩy.
“Túi?”
Bạc Dạ lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đi đến chỗ đỗ xe cầm túi xách của Mộ Thiển rồi quay lại phòng.
Anh đóng cửa, ngồi lên giường, nói: “Anh lấy túi cho em rồi đây, em muốn tìm gì?”
“Bên trong có…có…một ống thuốc tiêm, anh giúp tôi tiêm với.”
Mộ Thiển nhắm nghiền mắt, giọng nói không còn sức lực.
Bạc Dạ lục tìm một lượt trong túi Mộ Thiển, quả nhiên, bên trong có một chiếc ống tiêm, anh chau mày hỏi cô: “Đây là thuốc gì?”
“Thuốc giảm đau”
“Được…”
Nếu đúng là thuốc giảm đau, Bạc Dạ không chút phản đối, kéo lấy tay của Mộ Thiển, nhưng trên người cô còn một lớp áo dày nữa.
“Mộ Thiển, em cần phải cởi áo ra…”
“Được.”
Mộ Thiển nằm trong chăn, cởi bỏ áo khoác nỉ ra một cách khó khăn, sau đó Bạc Dạ giúp cô kéo tay áo len lên, tiêm cho cô thuốc giảm đau.
Thu dọn ống tiêm, Bạc Dạ chuẩn bị vứt vào sọt rác, nhưng anh nghĩ lại cuối cùng anh nhặt lên bỏ vào hộp thuốc, cất đi.
Bởi vì cơ thể lúc nóng lúc lạnh, không ngừng dày vò Mộ Thiển, cô lạnh đến mức toàn thân run lên, hai tay ôm chặt lấy vai.
Nhưng sau khi tiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725135/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.