“Cám ơn.”
Mộ Thiển mím môi cười, cắn một miếng quả bơ.
Mặc Cảnh Thâm đặt khay trái cây xuống, ngồi bên cạnh cô, đặt hai chân của Mộ Thiển lên đầu gối anh.
“Này? Anh…làm gì đấy?”
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó phát hiện Mặc Cảnh Thâm đang xoa bóp cho cô, Mộ Thiển hơi buồn cười, có chút hưởng thụ, cũng có chút cảm động: “Thật ra thì em… không mệt đâu.”
Quả thật là không mệt, chỉ là phiền lòng.
Mà Mặc Cảnh Thâm đối xử tốt với cô như vậy, trái lại còn khiến Mộ Thiển có chút không quen.
Thả chân xuống, ôm chặt lấy Mặc Cảnh Thâm: “Em chỉ mong chúng ta mãi mãi tốt đẹp thôi.”
Vẫn luôn tốt đẹp.
Mặc Cảnh Thâm đặt tay lên lưng Mộ Thiển, an ủi cô gái nhỏ: “Cô bé ngốc, tất nhiên chúng ta sẽ tốt đẹp.”
Mộ Thiển hơi động đậy, sau đó nằm trên đùi anh nhắm mắt nghỉ ngơi, cuối cùng nằm nhoài ra mà ngủ.
Nhìn thấy cô đã ngủ say Mặc Cảnh Thâm cũng không đánh thức Mộ Thiển, tiếp đó nhẹ nhàng ôm lấy cô như ôm công chúa, đưa cô lên lầu trở về phòng ngủ.
Đặt cô gái nhỏ lên trên giường, cởi áo khoác cho cô, đắp chăn lên, lúc này mới lén lút đi ra khỏi phòng ngủ.
Dưới lầu, Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn Hàn Triết vừa đi vào, hỏi: “Tìm được rồi à?”
“Vâng, đã đưa người đến căn phòng bí mật rồi ạ.”
“Được, bây giờ đưa tôi đến gặp cô ta.”
Mặc Cảnh Thâm quay đầu lại liếc nhìn phòng ngủ trên lầu, sau đó bước ra khỏi đại sảnh biệt thự, lái xe rời khỏi.
Nửa giờ sau đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725117/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.