Chương trước
Chương sau
“Cô và Kiều Vi như thế nào đều không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không muốn để ý. Nghê San San, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, tôi và cô không oán không thù nên tôi không muốn gây thù hằn.”
Sau khi trải qua quá nhiều gian nan vất vả Mộ Thiển cảm thấy thật sự rất mệt mỏi, cô chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản.
Cô chỉ hy vọng Mặc Cảnh Thâm có thể khỏe mạnh, cả nhà ở bên nhau hạnh phúc, đó mới là điều tốt nhất.
Nhưng mà những điều này đối với cô mà nói lại là một loại yêu cầu xa xỉ.
“Ồ, vậy chúng ta không bàn mà trung ý rồi.”
Cô ta dựa vào trên ghế salon, hai tay khoanh ở trước ngực, tư thế nghiễm nhiên giống như một cấp trên phát huy vẻ cao quý rất tinh tế.
“Tôi cũng không muốn gây thù hằn cho nên không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch, cô thấy thế nào?”
“Cô nói xem.”
Mộ Thiển lạnh lùng liếc nhìn Nghê San San sau đó quay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, rửa tai lắng nghe.
“Tôi nói thẳng với cô là tôi thích Bạc Dạ, anh ấy…”
“Cô thích Bạc Dạ hay là thích tiền, quyền và thế của Bạc Dạ?”
Một câu nói trúng tim đen làm cho Nghê San San nghẹn họng không trả lời được, khuôn mặt cô ta bỗng nhiên đỏ lên rồi bỗng nhiên tiêu tan: “Đúng vậy, tôi thích tiền, quyền và thế của Bạc Dạ nhưng vậy thì sao chứ, những thứ đó đều thuộc sở hữu của một mình Bạc Dạ. Cho nên chỉ cần cô không quấy rầy tôi mà ngầm đồng ý để tôi ở bên cạnh Bạc Dạ thì tôi có thể đứng chung một đội với cô, vĩnh viễn tôn trọng cô.”
Hôm nay Nghê San San đã đến trước mặt Mộ Thiển để nói rõ tất cả mọi chuyện.
Đối với cô ta mà nói Kiều Vi đã không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào nữa, sau khi Kiều Vi rời đi cô ta đã phái người âm thầm ra tay với Kiều Vi, chỉ cần Kiều Vi chết vậy thì cô ta đã báo được thù, sau nay cô ta có thể sống yên ổn.
Nhưng cô ta lại có khuôn mặt giống y như Mộ Thiển nên cho dù cô ta có đi tới đâu cũng sẽ không an toàn, vì vậy cô ta chỉ có thể quang minh chính đại sống ở bên cạnh Mộ Thiển mới là cách đúng đắn.
Bây giờ khả năng duy nhất chính là nịnh bợ Mộ Thiển cho thật tốt, chỉ có Mộ Thiển ngầm đồng ý sự tồn tạ của cô ta thì cô ta mới có thể bước ra khỏi mây mù đứng dưới ánh mặt trời và hít thở không khí trong lành trước thế giới muôn màu.
Bởi vì như vậy thì cô ta sẽ không phải sống ở dưới cái bóng của Mộ Thiển nữa.
“Nghê San San tôi nói thẳng nhé, phải cho cô bao nhiêu tiền thì cô mới bằng lòng rời khỏi đây?”
Mộ Thiển không thích giết chóc, bất cứ chuyện gì nếu như có thể giải quyết trong hòa bình thì cô tuyệt đối sẽ không động võ.
“Bao nhiêu tiền sao?”
Điều kiện mà Mộ Thiển đưa ra thật sự rất mê người, hơn nữa dựa vào thực lực bây giờ của Mộ Thiển thì hoàn toàn có thể đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cô ta.
Không thể không nói Nghê San San thật sự động lòng.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, cô ta tỉ mỉ suy nghĩ rồi mới nói: “Cô định cho tôi bao nhiêu tiền? Ba tỷ? Ba mươi tỷ hay là ba trăm tỷ?”
Cô ta thật sự có công phu sư tử ngoạm, cô ta ỷ vào tình bạn giữa Mộ Thiển và Bạc Dạ mà dùng sức làm thịt người ta.
Nghê San San vừa mới dứt lời lúc này lại bồi thêm một câu: “Bao nhiêu tiền cũng không tốt bằng việc tôi có thể ở bên cạnh Bạc Dạ. Bạc Dạ cũng có rất nhiều thứ chứ không phải một trăm triệu là có thể xong việc.”
“Lòng tham không đáy, Nghê San San cô đang chơi với lửa đấy.”
Cô đặt cái ly lên trên mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô thật sự cho rằng Bạc Dạ là nhân vật có thể để cô tùy ý chơi ở trong lòng bàn tay sao? Cô thật sự là quá ngây thơ.”
Mộ Thiển ở bên cạnh Bạc Dạ một thời gian lâu như vậy nên hiểu rất rõ ràng Bạc Dạ là hạng người gì.
Đối với người của mình Bạc Dạ rất kiên nhẫn, rất dịu dàng có thể nói giống như là một quý ông phong độ, nhưng đổi lại là người khác thì lại khác.
“Đúng vậy, tôi không thể. Nhưng có một điểm đó là tôi có khuôn mặt giống y như cô nên anh ấy tuyệt đối sẽ không xuống tay với tôi, không phải sao?”
Nghê San San rất thông minh, cô ta nắm chặt điểm yếu của Bạc Dạ để uy hiếp.
“Rất tốt.”
Mộ Thiển cười lạnh lùng.
Hai người nhìn nhau, mặc dù yên lặng nhưng trong phòng làm việc to như vậy lại tràn đầy không khí chiến tranh.
Kẹt kẹt, cửa phòng làm việc bỗng nhiên mở ra: “Tổng giám đốc Mộ Thiển, tổng giám đốc Cố Khinh Nhiễm bảo cô đến phòng họp, anh ấy nói cô…Cô..Cô, hai người, sao lại có hai Tổng giám đốc Mộ Thiển?”
Thư ký An Nhiên bước vào, lúc vừa dứt lời mới phát hiện ở đó có một người đứng và một người ngồi, hai người có kiểu tóc tương tự, lúc người phụ nữ ở trên ghế salon quay đầu thì trong lòng An Nhiên run lên bị dọa đến nỗi rùng mình.
Hai người…Thật sự rất giống nhau!
“Vào đi.”
Mộ Thiển vẫy tay với An Nhiên, An Nhiên đi đến ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ngồi ở trên ghế salon.
Sau khi quan sát kỹ càng An Nhiên mới phát hiện cô ta vẫn có điểm khác với Tổng giám đốc Mộ Thiển.
Ít nhất thì khuôn mặt kia có cái cằm nhọn hơn Tổng giám đốc Mộ Thiển, con mắt nhỏ hơn Tổng giám đốc Mộ Thiển, lông mi cũng không dài bằng Tổng giám đốc Mộ Thiển, hơn nữa đường chân tóc trên trán cũng khác nhau.
Giữa trán Tổng giám đốc Mộ Thiển đầy đặn, tóc trên trán rất dày nhưng hai bên trán của người phụ nữ ngồi ở trên ghế salon lại ít hơn một chút.
Cho nên cô ta không phải là Tổng giám đốc Mộ Thiển.
An Nhiên nhanh chóng có kết luận.
“Cô ta tên là Nghê San San.”
Mộ Thiển chỉ vào Nghê San San nói.
“A, cô ta…Cô ta chính là Nghê San San?”
An Nhiên đã nghe nói về cô ta từ lâu nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên An Nhiên gặp cô ta.
“Cô ở đây tiếp cô ta, tôi đi tới phòng họp một chuyến.”
Mộ Thiển dặn dò sau đó đi tới phòng họp.
Chờ sau khi cửa phòng làm việc đóng lại Nghê San San đứng dậy đánh giá xung quanh phòng làm việc một vòng, sau đó đi tới trước bàn làm việc của Mộ Thiển ngồi ở trên ghế tổng giám đốc, sau khi cảm nhận được cảm giác ngôi tít trên cao của tổng giám đốc thì cô ta bỗng nhiên ngửa đầu cười.
An Nhiên đứng ở một bên nhìn thấy dáng vẻ của Nghê San San thì trong lòng rất khó chịu nên không nhịn được nói: “Đó là vị trí của tổng giám đốc chúng tôi nên mời cô đi xuống.”
Loại người gì vậy chứ, vậy mà cũng dám ngồi vào vị trí tổng giám đốc của Mộ Thiển.
“Cô chỉ là một thư ký mà thôi, có phải cô quản hơi nhiều rồi không?”
Nghê San San liếc mắt nhìn An Nhiên: “Cô làm tốt công việc của mình là được rồi, cô thật sự đề cao bản thân mình quá đấy?”
“Công việc của tôi chính là trông coi phòng làm việc của Tổng giám đốc Mộ Thiển không thể để cho con chó con mèo tùy ý làm càn.”
Phanh ――
Một câu nói của An Nhiên làm cho Nghê San San rất là khó chịu, cô ta tức giận đập bàn rồi bỗng nhiên đứng dậy: “Cô nói lại lần nữa xem?”
“Tôi nói vị trí của Tổng giám đốc Mộ Thiển không phải con chó con mèo nào cũng có thể ngồi. Cô đã nghe rõ chưa, nếu như nghe không rõ thì tôi có thể lặp lại một lần nữa.”
An Nhiên không sợ hãi Nghê San San chút nào, trái lại còn hơi nhướng trán dáng vẻ rất tức giận.
Nhưng Nghê San San giống như là bị chạm vào vảy ngược, cô ta tức giận đi đến trước mặt An Nhiên mắng: “Mày cho rằng mày là thứ gì tốt lành lắm sao, chẳng qua mày cũng chỉ là một con chó ở trước mặt Mộ Thiển mà thôi, mày thật sự đề cao bản thân mình quá đấy?”
“Tôi là chó? Chỉ sợ cô không có cả tư cách để làm chó. Một thứ giả mạo đẳng cấp thấp thì chung quy vẫn chỉ là hàng nhái không thể để ở ngoài mặt tiền. Cô…”
Bốp ――
“Mày câm miệng lại cho tao, con đĩ này mày mà còn dám nói như vậy có tin tao xé nát miệng của mày ra không!”
Nghê San San tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm An Nhiên, giống như hận không thể nhào tới xé nát An Nhiên.
Một bàn tay nóng bỏng đánh lên trên mặt An Nhiên làm cho khuôn mặt An Nhiên đột nhiên lệch sang một bên, tóc tai lòa xòa rũ xuống trên trán, cô ấy tủi thân đến đỏ mắt.
Lúc cô ấy đang chuẩn bị nói gì đó thì phát hiện Mộ Thiển đã từ ngoài cửa đi vào, cô ấy nhìn về phía cửa, Nghê San San cũng nhìn về phía cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.