“Cô và Kiều Vi như thế nào đều không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không muốn để ý. Nghê San San, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, tôi và cô không oán không thù nên tôi không muốn gây thù hằn.”
Sau khi trải qua quá nhiều gian nan vất vả Mộ Thiển cảm thấy thật sự rất mệt mỏi, cô chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản.
Cô chỉ hy vọng Mặc Cảnh Thâm có thể khỏe mạnh, cả nhà ở bên nhau hạnh phúc, đó mới là điều tốt nhất.
Nhưng mà những điều này đối với cô mà nói lại là một loại yêu cầu xa xỉ.
“Ồ, vậy chúng ta không bàn mà trung ý rồi.”
Cô ta dựa vào trên ghế salon, hai tay khoanh ở trước ngực, tư thế nghiễm nhiên giống như một cấp trên phát huy vẻ cao quý rất tinh tế.
“Tôi cũng không muốn gây thù hằn cho nên không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch, cô thấy thế nào?”
“Cô nói xem.”
Mộ Thiển lạnh lùng liếc nhìn Nghê San San sau đó quay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, rửa tai lắng nghe.
“Tôi nói thẳng với cô là tôi thích Bạc Dạ, anh ấy…”
“Cô thích Bạc Dạ hay là thích tiền, quyền và thế của Bạc Dạ?”
Một câu nói trúng tim đen làm cho Nghê San San nghẹn họng không trả lời được, khuôn mặt cô ta bỗng nhiên đỏ lên rồi bỗng nhiên tiêu tan: “Đúng vậy, tôi thích tiền, quyền và thế của Bạc Dạ nhưng vậy thì sao chứ, những thứ đó đều thuộc sở hữu của một mình Bạc Dạ. Cho nên chỉ cần cô không quấy rầy tôi mà ngầm đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725095/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.