Suốt dọc đường, Mộ Thiển suy nghĩ xem có cần nhắn tin báo cho Bạc Dạ hay không.
Nhưng nghĩ lại, nếu như lúc này cho Bạc Dạ biết rồi lại nữa Bạc Dạ đến sẽ lại bảo vệ cô thì chỉ kích thích cho Đồng Nam giận thêm.
Sẽ phản tác dụng.
Nghĩ vậy, cuối cùng cô quyết định không liên lạc với Bạc Dạ.
Đi bộ hơn hai mươi phút đã đến được bờ bắc sông.
Vì là buổi trưa nên thời tiết oi ả, cũng không có ai ra ngoài.
Giữa vườn hoa nhỏ kín đáo, cô đã thấy Đồng Nam, hai người đứng cách một khoảng chừng vài mét nhìn nhau.
Đồng Nam ăn mặc theo phong cách trung tính, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, đeo khuyên tai hình chữ thập, trông khá xấc xược.
Mộ Thiển nhìn cô ta, chau mày lại hỏi: “Cô tìm tôi suốt, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?”
Hôm nay Mộ Thiển mặc vest bó màu đen, đi giày bệt, trang điểm có phần giản dị và già dặn.
Đồng Nam đứng đối diện nhìn cô từ trên xuống dưới, lắc đầu bật cười: “Cô nói thử xem rốt cuộc là cô đẹp ở chỗ nào mà Bạc Dạ lại để mắt đến cô nhỉ?”
Cô ta không phục vì cảm thấy mình chẳng kém hơn Mộ Thiển điều gì.
Xét về gia thế, năng lực, ngoại hình, Đồng Nam đều cho rằng mình không kém cạnh so với Mộ Thiển, trái lại còn thấy Mộ Thiển õng ẹo, chẳng hề giỏi giang.
Có lẽ thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác, hoặc có lẽ cô ta không ưa gì Mộ Thiển nên nhìn sao cũng thấy cô xấu xí.
“Vấn đề này cô nên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725093/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.