Chương trước
Chương sau
Cẩm Dung liếc nhìn anh một cái, tựa người vào ghế sô pha rồi nhắm mắt ngáp một cái, trông có vẻ như chưa tỉnh ngủ vậy.
“Mặc Cảnh Thâm, không phải em nói anh cái gì đâu, nhưng anh có thể để ý đến thân thể của mình đàng hoàng một tí không?”
Đột nhiên mở to mắt ra, gọi thẳng tên anh rồi bất mãn trừng mắt nhìn anh.
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm trực tiếp nhìn sang: “Nói đi.”
Anh chỉ muốn nghe kết quả, hoàn toàn không muốn nghe những lời nói vô ích này của Cẩm Dung.
“Anh chờ một chút đã, kết quả sẽ lập tức được chuyển sang đây thôi.”
Sau khi nói xong, ánh mắt khẽ nhìn sang khuôn mặt đã tối đen như mực mang theo khí chất lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm, khiến cho tim Cẩm Dung bị kinh hãi run lên, anh ta lập tức nói: “Chỉ là, chỉ là thân thể hiện tại của anh vốn dĩ đang ở trạng thái hồi phục, bởi vì bây giờ anh không nghỉ ngơi đàng hoàng, cho nên việc phục hồi đang diễn ra đặc biệt vô cùng chậm.”
Mặc Cảnh Thâm không vội, nhưng Cẩm Dung vội đấy.
Cơ thể của Mặc Cảnh Thâm hồi phục càng sớm, Mộ Thiển cũng sẽ không phải chịu tội, nhưng Mặc Cảnh Thâm không thèm quan tâm đến nó, lại không biết có cái mắc xích này ở giữa, cho nên căn bản là anh sẽ không lo ngại đến những thứ này đâu.
“Đây là một điều tốt, ít nhất nó đã không có chuyển biến xấu.”
Anh dựa vào ghế sô pha, nhìn thấy Cẩm Dung lấy ra một điếu thuốc, liền thuận tay giành lấy, muốn hút một điếu để xoa dịu tâm trạng một chút.
Bức thư vừa rồi của Tư Cận Ngôn khiến anh có hơi buồn bực.
Cũng không phải là vì lý do gì khác, mà là Tư Cận Ngôn là anh em của anh, nhưng bây giờ đã phải cách xa hàng ngàn dặm, nên dĩ nhiên là sẽ có chút lo lắng.
“Này này này, anh không được hút thuốc đâu đấy.”
Thấy vậy, Cẩm Dung lập tức chạy tới, giật lấy điếu thuốc trên tay anh, trực tiếp đút vào túi, rồi nói: “Cơ thể anh hiện tại khôi phục chậm đến như vậy, chính là đang hại Mộ Thiển đó!”
“Cậu có ý gì?”
Mặc Cảnh Thâm nheo mắt lại, chất vấn.
“Tất nhiên là…”
Đang nói thì dừng lại một tí, ánh mắt lóe lên, rồi ngay lập tức nói: “Cơ thể của anh đang hồi phục không tốt, tất cả mọi việc đều do Mộ Thiển lo liệu hết, một mình cô ấy phải quản lý nhiều việc đến như vậy, cô ấy còn bị thiếu máu nặng, sức khỏe không tốt cho lắm, nếu anh không phải là đang làm hại cô ấy, vậy thì đang hại ai đây? Không biết thương xót cho người phụ nữ của mình dù chỉ là một tí xíu nữa. Nếu em là anh, bây giờ nhất định phải chữa khỏi bệnh càng sớm càng tốt, sau đó mới có thể san sẻ mọi việc giúp cô ấy sắp xếp thật ổn thỏa.”
Mặc Cảnh Thâm dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn vào Cẩm Dung, chỉ gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong liền hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
“Không, không còn nữa.”
“Không còn gì thì cút mau.”
Đuổi Cẩm Dung ra ngoài một cách tàn nhẫn, anh đi lên phòng sách ở trên lầu.
Vào phòng sách, đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Hàn Triết.
“Ông chủ, có việc gì cần dặn dò ạ?”
“Đi điều tra giúp tôi Cẩm Dung và Thiển một chút, xem xem bọn họ có đang che giấu điều gì hay không, liên quan đến tình trạng bệnh của tôi đấy.”
Anh trực tiếp nêu rõ phương hướng cho Hàn Triết.
“Vâng, ông chủ, tôi sẽ đi điều tra ngay lập tức ạ.”
Bên đây Mặc Cảnh Thâm vừa cúp điện thoại, thì Cẩm Dung đang ngồi bồn cầu trong phòng tắm ở bên kia nhận được điện thoại của Hàn Triết.
Vừa nhận điện thoại xong, người đầu dây bên kia liền hỏi: “Ông chủ có đang ở cùng anh không?”
“Không có, sao thế?”
“Cẩm Dung, anh là heo sao? Mới ở cùng với ông chủ nửa tháng đã khiến anh ấy nghi ngờ, sao anh có thể ngu ngốc đến như thế hả?”
Hàn Triết không khỏi thở dài một tiếng, cũng may là ông chủ yêu cầu anh điều tra sự việc này, nếu đổi thành người khác, mọi việc đã bị bại lộ rồi, lúc đó thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Làm sao anh biết Đại ca nghi ngờ rồi?”
Cẩm Dung không hiểu rốt cuộc bản thân mình đã để lộ những điểm đáng ngờ ở đâu.
“Vừa rồi anh ấy gọi điện thoại bảo tôi đi điều tra, anh nói xem tôi phải khai báo như thế nào đây?”
Hàn Triết cảm thấy Cẩm Dung rõ ràng là đang kiếm chuyện cho anh làm mà.
Mọi chuyện bây giờ càng nan giải hơn rồi, nếu không xử lý tốt nhất định sẽ khiến cho Mặc Cảnh Thâm nghi ngờ, nhưng nếu nói ra sự thật mọi chuyện, vậy thì hậu quả có thể là Mặc Cảnh Thâm sẽ không hợp tác điều trị, và kết quả duy nhất đang chờ đợi anh chính là cái chết.
Hàn Triết đã đi theo Mặc Cảnh Thâm hơn mười năm rồi, quan hệ giữa hai người còn tốt hơn cả anh em ruột thịt, sao có thể giương mắt lên nhìn anh từ chối điều trị, từ bỏ cuộc sống của chính mình cơ chứ?
Tuyệt đối không thể như vậy được.
Giả sử có khả năng, anh ta thà hy sinh Mộ Thiển, quyết không thể hy sinh Mặc Cảnh Thâm được.
“Tôi…tôi…tôi cũng không nghĩ mọi việc sẽ thành ra như thế mà.”
Cẩm Dung thực sự là quá căng thẳng về cơ thể của Mặc Cảnh Thâm, càng lo lắng hơn cho cơ thể của Mộ Thiển.
Dù sao thì trước khi cậu chủ rời đi đã căn dặn, nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ, nếu lỡ như Mộ Thiển có xảy ra vấn đề gì thì Cẩm Dung không thể nào ăn nói với cậu chủ được.
“Đồ ngu ngốc!”
“Anh mới là đồ ngốc đấy, có bản lĩnh thì anh tự mình chữa trị cho Mặc Cảnh Thâm đi!”
Cẩm Dung tức giận rồi, nghĩ là bản thân anh dễ dàng lắm à, vì để chữa trị cho Mặc Cảnh Thâm, bây giờ anh ta phải sống trong một biệt thự, mở to mắt nhìn hai người bọn họ rải cơm chó suốt ngày, ngược đến mức chết đi sống lại luôn đấy.
“Anh…!”
Hàn Triết không thể đáp lại được nữa, chỉ có thể nói: “Anh nên cẩn trọng trong lời nói và hành động hơn, đừng để bị lộ ra nữa.”
“Biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Cẩm Dung nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không an tâm, sau đó liền đi gọi điện thoại cho Mộ Thiển căn dặn một hồi.
Còn lúc này, Mộ Thiển đang trên đường đi đến Công ty giải trí YY.
Tài xế Trần Lý ngày nào cũng ở cách biệt thự không xa đợi cô, để tránh bị Mặc Cảnh Thâm phát hiện, cô còn yêu cầu Trần Lý cải trang một chút.
Nếu dừng xe lại, điều đó có nghĩa là cô đang cần anh ấy lái xe thay cho mình, nếu cô không dừng lại có nghĩa là cô không cần.
“Anh nói cái gì? Thâm đã nhận thấy điều gì rồi à?”
Trong lòng Mộ Thiển đột nhiên thấp thỏm không yên, chỉ mới qua hơn nửa tháng mà thôi, cơ thể của Mặc Cảnh Thâm vừa mới có dấu hiệu khôi phục, không ngờ là nhanh đến như vậy anh đã phát hiện ra rồi.
Lần đầu tiên cô nghĩ rằng con người không nên quá thông minh mới tốt.
“Bây giờ phải làm sao đây? Hay là anh đừng có ở biệt thự nữa, nếu không Thâm sẽ càng thêm nghi ngờ đó.”
Mộ Thiển đưa ra đề xuất.
Kết quả…
“Cô đừng có mà mơ. Lần trước không phải Hạ Mạt nói là muốn quay về sao, đó là nữ thần của tôi đấy, đương nhiên là tôi phải ở lại biệt thự rồi, cô có đuổi tôi tôi cũng sẽ không đi đâu.”
Không dễ dàng gì có một cơ hội được ở bên cạnh nữ thần, Cẩm Dung làm sao có thể bỏ lỡ cho được.
“Được thôi, vậy sau này hành động cẩn thận hơn một chút đấy.”
“Biết rồi. Tôi gọi điện thoại là muốn nói cho cô biết, đề phòng Đại ca một chút, nếu không bị phát hiện thì coi như xong rồi đó.”
“Ừm.”
Mộ Thiển lên tiếng đồng ý rồi cúp máy.
Người khác không hiểu Mặc Cảnh Thâm, nhưng Mộ Thiển hiểu Mặc Cảnh Thâm có tâm lý như thế nào mà.
Theo tính cách của anh, nếu thực sự biết mỗi ngày cô đều lấy máu để nuôi nó, thì e rằng sẽ thà chết chứ không để cô phải trả cái giá đắt như vậy.
Đưa tay lên xoa xoa đầu, thở dài một tiếng, khó chịu không thể giải thích được.
Vào buổi sáng tại Công ty giải trí YY, Mộ Thiển gặp lại Davier lần nữa.
Hôm qua cho người đi điều tra một chút về Davier, chắc chắn rằng cô ta không có điểm gì đáng ngờ nên vẫn có thể ký hợp đồng được.
Cho dù nói như thế nào thì việc một người nổi tiếng quốc tế sẵn sàng ký hợp đồng với Công ty giải trí YY đồng nghĩa với việc đây chính là một quảng cáo sống.
“Giám đốc Mộ, từ hôm nay trở đi hi vọng chúng ta có thể hợp tác tốt đẹp.”
Trong phòng họp, Davier và Mộ Thiển đang ngồi đối mặt với nhau, Davier liếc nhìn bản hợp đồng chưa ký trên bàn và nói: “Yêu cầu cuối cùng của tôi, cô có muốn nghe không?”
“Ồ, cô cứ nói ra xem thử.”
Mộ Thiển mỉm cười có lệ, vẫn đang duy trì một nụ cười máy móc, duyên dáng và không mất đi thái độ lịch sự.
“Tôi muốn… cô làm người quản lý của tôi, được chứ?”
“Muốn tôi làm người quản lý của cô à?”
Loại yêu cầu này khiến Mộ Thiển cảm thấy vượt khỏi sự tưởng tượng của cô, lắc lắc đầu: “Công ty chúng tôi có những người quản lý rất giỏi, kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Có lẽ là tôi không được đâu, dù sao thì tôi cũng không hề có kinh nghiệm gì cả.”
Một trực giác nhạy bén cho biết, Davier là nhằm vào cô mà đến đấy, chẳng qua chỉ là Mộ Thiển không có bằng chứng gì cả, chỉ là một loại giác quan thứ sáu mạnh mẽ của một người phụ nữ mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.