Chương trước
Chương sau
“Không mệt, vẫn ổn.”
Mộ Thiển cười nhìn anh nói: “Nay anh thấy sao, có phải ở nhà cảm thấy rất nhàm chán không?”
Mặc Cảnh Thâm vốn dĩ không phải là tuýp người có thể ngồi không ở nhà, hiện tại do vấn đề sức khỏe nên Mặc Cảnh Thâm mới phải ở nhà, đoán chắc anh nhất định sẽ rồi nôn nóng.
“Những ngày tháng ngày ngày trông chờ vào bà Mặc đi làm về thiệt là dài đằng đẵng, nhưng mà, cũng là một cảm giác chờ đợi hạnh phúc.”
Gió khẽ thổi, làm rối mái tóc trước của Mộ Thiển, từng cọng bay phất phới trên môi cô, Mặc Cảnh Thâm đưa tay vén tóc cô lên sau gáy, nắm lấy tay của cô: “Hôm nay hầm canh cho em, đi vào trong nhà uống chút đi.”
“Anh không cần ngày nào cũng hầm canh cho em đâu.”
Tuy biết đó là một phần tâm ý của người đàn ông này, có điều đối với Mộ Thiển mà nói, hầm canh tốn rất nhiều thời gian, cũng tốn rất nhiều công sức, sẽ rất vất vả.
Bởi vì Mặc Cảnh Thâm ngoài việc hầm canh còn phải nấu cơm, mặc cho Mộ Thiển đã nói qua, không cần anh làm cơm, nhưng cản không nổi Mặc Cảnh Thâm, cô thật sự là không có cách nào.
“Ở nhà rảnh thì cũng rảnh mà.”
Nắm lấy tay của Mộ Thiển, cũng như nhưng ngày bình thường, để cô ngồi trên bàn ăn, rất lịch thiệp kéo ghế ra cho cô, vô cùng cưng chiều cô.
Sau đó đi xuống bếp bâng lên một bát canh, nhưng lần này Mộ Thiển cũng đi theo vào bên trong, nhìn thấy hôm nay anh hầm canh chim cúc, mùi vị rất thơm, rất thanh đạm.
Mộ Thiển lại nói: “Hôm nay anh nhất định phải cùng em uống, em uống bao nhiêu, anh uống bấy nhiêu, không thể nào chỉ để mình em mập lên.”
“Thâm, anh ở nhà một thời gian là có thể đi làm lại rồi, chủ yếu là sức khỏe của anh hiện giờ không tốt, chuyện vì cũng phải lấy sức khỏe làm trọng, sau lưng anh còn có cả nhà chúng ta cần anh chăm lo, biết chưa hả?”
Giọng điệu của cô nghiêm túc khuyên nhủ, sợ là Mặc Cảnh Thâm ở nhà đến phát chán rồi nôn nóng.
“Anh đương nhiên biết mà.”
Mặc Cảnh Thâm múc một muỗng canh, thổi rồi thổi, sau đó đưa đến miệng của Mộ Thiển nói: “Đây, uống một ngụm đi, em vất vả rồi, bà Mặc của anh.”
Hai người anh anh em em, tình ý miên mang.
Hình ảnh đằm thắm này ở trong mơ Mộ Thiển đã nhìn thấy biết bao lần, lại không nghĩ là sẽ có ngày nó thành hiện thực.
Mộ Thiển uống một ngụm canh, sau đó lại múc một muỗng canh đúc cho Mặc Cảnh Thâm: “Đây, anh cũng uống một ngụm.”
Người đàn ông nhướng mày, cúi đầu liếc qua rồi cũng uống một ngụm.
“Đúng rồi, hôm nay gặp một chuyện kỳ lạ.”
Mộ Thiển nói.
“Chuyện gì vậy?”
“Hôm nay công ty giải trí đến một người mẫu quốc tế, trước đây lúc nào cũng ở bên nước ngoài làm việc, hiện tại lại muốn quay về trong nước để phát triển, lại còn tìm đến công ty giải trí của chúng ta để ký hợp đồng, anh đoán xem, là ai?”
“Anh đối với thế giới nghệ thuật trước giờ đều không quan tâm.”
“Vậy cũng phải ha.”
Mộ Thiển gật đầu một cái, cảm thấy Mặc Cảnh Thâm căn bản không để ý đến mấy chuyện đó, cũng sẽ không theo dõi nhiều.
Thẳng thắn không vòng vo nữa, trực tiếp nói: “Davier!”
Sặc…
Mặc Canh Thâm đang cầm thìa uống canh bỗng sửng sốt. thìa canh trực tiếp rời vào chén của anh, làm văng tung tóe nước canh ra.
“Thâm, anh sao thế?”
Mộ Thiển nhìn anh: “Có phải là không khỏe chỗ nào không?”
“Uhm?”
Mặc Cảnh Thâm bỗng thu hồi lại thần sắc lắc đầu: “Uống có hơi vội, bị bỏng rồi.”
“Phụ… Ha ha ha, Mặc Cảnh Thâm, anh cũng có lúc mắc phải sai lầm cơ bản này sao.”
Cô che miệng cười một cái.
Mặc Cảnh Thâm phụ họa cười theo, chỉ là có những nỗi niềm ẩn hiện trong đôi mắt sâu thẳm ấy.
Sau khi hai người uống canh, Mặc Cảnh Thâm mới dọn cơm tối lên, ba món một canh, món canh bổ vừa rồi đã thêm chút hương liệu đặc biệt, vì tránh cho Mộ Thiển kén chọn, anh chỉ có thể để cho Mộ Thiển uống canh trước, sau đó mới anh chính.
Sau bữa cơm, hai người cùng nhau ra ngoài đi bộ, khi quay về nhà không bao lâu thì Mộ Thiển đã ngủ rồi.
Đợi đến khi cô ngủ say rồi, Mặc Cảnh Thâm mới đứng dậy, đi đến phòng sách.
Làm việc trong phòng sách một lúc, không lâu sau Hàn Triết đã đi qua.
Hàn Triết đi vào bên trong, Mặc Cảnh Thâm khẽ nhìn về hướng của anh ta, Hàn Triết khoa trái cửa lại.
Đi đến trước mặt của Mặc Cảnh Thâm nói: “Mợ chủ nói qua không sai, Davier thật sự đã đi đến công ty giải trí, định sẽ ký hợp đồng với công ty của mợ chủ.”
Hàn Triết nói xong, dừng lại một lát, cố ý quan sát biểu hiện của boss, nhìn thấy sắc mặt của anh rất khó coi, liền hỏi: “Bây giờ Davier quay về, sợ là mục đích không đơn giản như vậy, hay là trực tiếp nói với mợ chủ?”
“Thiển không phải đối thủ của Davier, bây giờ cậu đi nói với cô ấy, chỉ càng khiến cô ấy phân tâm hơn.”
Người khác không biết thân phận thật sự phía sau của Davier, nhưng trong lòng anh và Hàn Triết đều biết rõ, chỉ là không nghĩ đến Davier lại đi đến công ty giải trí, lần này, sợ ra mọi chuyện càng bó tay hơn.
“Sợ là sợ người phía sau Davier là nhắm vào anh mà đến, còn anh giờ đã kết hôn rồi, cô ta có khi nào sẽ gây bất lợi cho mợ hay không?”
Hán Triết lo lắng tình trạng của Mộ Thiển.
Mặc Cảnh Thâm xua tay: “Tạm thời cô ta sẽ không dám động.” Im lặng một lúc, Mặc Cảnh Thâm hỏi: “Tình hình bên phía FE thế nào rồi?”
“Nhưng người đi theo anh năm đó giờ toàn bộ đầu quân cho William, hiện ở FE, địa vị của anh vô cùng nguy hiểm.”
Nên biết là khi Boss còn ở FE tỷ lệ ủng hộ là cao nhất, bây giờ thì hay rồi, rời khỏi lâu như vậy, lại còn mất đi vị trí Boss.
“Bên ông già thì sao?”
Nhắc đến ông cụ Mặc, Hàn Triết nói: “Tôi qua đây là để báo cáo với anh chuyện này, chuyện mà anh yêu cầu tôi điều tra đã điều tra ra rồi, ông cụ ban đầu là bị Mặc Viên hạ độc, chỉ là không dám cho bên ngoài biết, giờ sống không còn được bao lâu nữa, thuốc không còn tác dụng.”
Tuy là ông cụ Mặc là ông nội của Mặc Cảnh Thâm, nhưng quan hệ giữa hai ông cháu từ trước đến giờ vẫn không được tốt, nếu không thì ông cụ Mặc cũng không vì thế mà lúc nào cũng đề phòng Mặc Cảnh Thâm.
Nói đến cùng cũng là sợ đôi cánh của Mặc Cảnh Thâm cứng cắp rồi, không chịu sự khống chế nữa, nên mới đặc biệt tin tưởng Mặc Viên.
Kết quả lại trái ngược, lại tin nhầm loài rắn độc như Mặc Viên, giết người không trong chớp mắt.
Thông minh như ông cụ, ở tuổi xế chiều vẫn không nở bỏ những cái công danh lợi lộc, thật khiến người ta không thể hiểu nổi.
“Chú ba và chú năm có động tĩnh gì không?”
“Không có động tĩnh gì cả, nhưng mà mấy ngày trước Mặc Viên hình như đã gây áp lực cho Mặc Văn Trác, bảo ông ta đừng có nhún tay vào chuyện của Mặc Tử Hàng, dù cho ông ta có là ba ruột của Mặc Tử Hàng, nhưng hiện giờ dưới thế lực hùng mạnh của Mặc Viên ông ta không có khả năng để phản bác, hơn thế nữa ông ta còn có vợ và gái đẹp, có lẽ ông ta là mối đe dọa lớn nhất của Mặc Viên.”
Hàn Triết nhìn Mặc Cảnh Thâm, đem sự nghi ngờ trong lòng hỏi ra: “Từ sớm anh đã biết chú ba là ba của mợ và cậu chủ Cố, tại sao không nói trực tiếp với bọn họ?”
“Có một số chuyện nên phát triển thuận theo tự nhiên, cũng để cho Thiển trưởng thành, có quá nhiều sự giúp đỡ sẽ trở nên trói buộc sử trưởng thành của cô ấy.”
Người có thể giúp được lúc, lại không thể giúp cả đời, Mặc Cảnh Thâm vốn dĩ cho là ngày tháng không còn bao lâu nữa, cho nên đã đem tất cả bí mật dặn dò giấu thật kỹ, đợi đến sau khi anh qua đời rồi mà Mộ Thiển vẫn không điều tra được gì mới đem ra nói cho cô biết.
Chỉ là không ngờ được là Mộ Thiển rất nhanh đã điều tra ra chân tướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.