Chương trước
Chương sau
Sau khi rời giường, ăn cơm, uống thuốc, đi làm.
Mộ Thiển đến công ty, Cố Khinh Nhiễm cũng ở công ty: “Sớm như vậy đã đến rồi?”
Cô chế nhạo một câu, vòng qua Cố Khinh Nhiễm, trực tiếp đẩy anh ta ra cánh cửa ẩn hình sau vách tường đen trắng rồi đi vào.
Cố Khinh Nhiễm vừa xử lý tài liệu vừa nói: “Mộ Thiển, gần đây có phải em có chuyện gì giấu anh hay không?”
“Em có thể có chuyện gì giấu anh? Chẳng lẽ ông cụ Cố có tài sản bạc triệu chờ em tới kế thừa?”
Cô trêu chọc một tiếng, đổi chủ đề.
Lười biếng nằm trên giường trong căn phòng nhỏ, nghĩ đến cảnh ngày hôm qua gặp lại ông cụ nhà họ Cố và những người kia trong Ân Tộc, Mộ Thiển có hơi thổn thức.
Khi cô tiến vào phòng bao khách sạn, đối mặt trước hai mươi người già trên năm mươi tuổi, lúc những người kia từng người một hành lễ với cô, cùng nhau gọi cô một tiếng “cô chủ nhỏ”, trong lòng cô cực kỳ phức tạp.
Cô và Cố Khinh Nhiễm là hai anh em ruột, có một số việc chỉ có cô mới có quyền tham dự, mà Cố Khinh Nhiễm không có quyền tham dự.
Đối với Cố Khinh Nhiễm mà nói là không công bằng.
Thứ hai, cô là thế hệ sau, đối mặt “lễ lớn” của người trên, cô có hơi không gánh vác nổi.
Trò chuyện thật nhiều trong khách sạn, phần lớn đều là những người kia bày tỏ và tổng kết lòng trung thành với sản nghiệp của mình. Truyện mới cập nhật
Khoảnh khắc này Mộ Thiển mới biết được năng lực của những người đó, không khỏi xúc động với năng lực của người Ân Tộc.
Chỉ là không biết có nên nói những chuyện này cho Cố Khinh Nhiễm hay không.
Nói hay không nói đều không tốt.
Không nói, giấu diếm anh thì không công bằng.
Nói rồi, cô lo lắng Cố Khinh Nhiễm nếu như nghĩ không thông thì chính là một loại gánh nặng tâm lý.
“Hôm qua em gặp mặt người Ân Tộc?”
Đang lúc Mộ Thiển suy nghĩ việc này trong đầu, bên ngoài đã vang lên tiếng của Cố Khinh Nhiễm, anh ta mở miệng trước hỏi.
Đối mặt vấn đề của anh ta, Mộ Thiển muốn trốn tránh hiển nhiên là không thể.
Cô đành phải đẩy cửa ra, đi đến bên cạnh anh, than thở một tiếng nói: “Gặp rồi.”
Cô đứng dậy, đi rót một ly nước, ngậm sơn trà và chà là đỏ rồi trên ghế sô pha.
“Cố Khinh Nhiễm, anh nói xem… Thượng Quan Uyển Nhi đi đâu?”
Lần trước từng gặp Thượng Quan Uyển Nhi, sau này bà ấy bỗng biến mất không dấu vết, dựa vào hiểu biết của cô với Thượng Quan Uyển Nhi, bà ấy chắc chắn sẽ không chịu để người ta khống chế.
Đó là người phụ nữ có năng lực kinh người.
“Anh đây nào biết đâu? Nói đến không phải nên hỏi bản thân em sao, Daisy và em biết nhau lâu như vậy, em cũng không biết thân phận thật sự của bà ấy, cũng không biết ngại mà nói nhiều như vậy.”
Bị anh ta vô tình chế nhạo, Mộ Thiển quệt khéo môi: “Em cũng không biết, lúc ấy chỉ cảm thấy Daisy cho người ta một loại cảm giác rất gần gũi, ai nào biết bà ấy chính là Thượng Quan Uyển Nhi?”
Daisy cũng được, Thượng Quan Miễu cũng được, bây giờ cũng trở thành một người.
Ngược lại khiến cô cảm thấy giữa mình và Thượng Quan Miễu đã trở nên xa cách hơn, không biết nên làm sao xử lý vấn đề tình cảm giữa hai người.
“Nếu như có thể, em lại hy vọng anh tới xử lý tất cả mọi chuyện của Ân Tộc.”
Mộ Thiển nhìn anh ta hỏi: “Có được không?”
Nếu để Cố Khinh Nhiễm quản lý những kẻ rượt đuổi Thượng Quan Miễu kia của Ân Tộc, cũng không biết có thể thực hiện hay không.
Nhưng Mộ Thiển cảm thấy có thể thử một lần.
“Anh cũng biết, bây giờ em vốn không có tinh thần và sức lực quản nhiều chuyện như vậy, nhưng lại hy vọng anh trả giá một chút, sau đó bảo bọc cô em gái là em đây, thế nào?”
Thu hoạch lớn nhất Mộ Thiển cảm thấy lấy về được chính là Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm, một ông chồng, một anh trai.
Hai người cực kỳ cưng chiều cô, lúc này mới có cảm giác người một nhà.
“Em nghĩ hay lắm.”
Cố Khinh Nhiễm vừa xử lý tài liệu trong tay vừa nói: “Em đang đùa kiểu quốc tế gì vậy? Bây giờ anh đã nghĩ rõ rồi, anh chỉ muốn sống đơn giản với Tương Tương thôi. Những chuyện khác không có bất cứ quan hệ gì với anh, anh cũng không quan tâm.”
Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn Mộ Thiển, nhíu mày: “Mà em đấy, cũng không cần nghĩ đến việc gánh vác gì, anh vốn sẽ không quan tâm những thứ có cũng được không có cũng chẳng sao đó, hiểu chưa?”
Đều là người thông minh, Cố Khinh Nhiễm sao có thể không biết trong lòng Mộ Thiển đang nghĩ gì?
Anh biết Mộ Thiển lo lắng thân phận của cô sẽ khiến người anh trai như anh ta có gánh nặng trong lòng.
Dù sao những thuộc hạ của Thượng Quan Uyển Nhi kia sẽ chỉ tuân theo Mộ Thiển, cô là con gái, mà Ân Tộc xưa nay truyền nữ, không truyền nam.
Động tác nâng ly của Mộ Thiển chậm lại, không thể tin nổi nhìn anh ta, nửa ngày không nói gì.
Chỉ nghe thấy Cố Khinh Nhiễm nói tiếp: “Anh biết bây giờ cơ thể Mặc Cảnh Thâm không khỏe lắm, mà cơ thể em cũng không tốt, cho dù vì nguyên nhân gì em không nói cho anh, anh cũng biết có liên quan tới Mặc Cảnh Thâm. Anh không phản đối hai người ở bên nhau, chẳng qua là cảm thấy em ích kỷ một chút cũng không phải chuyện xấu. Nhìn em bây giờ xem, muốn chăm sóc Mặc Cảnh Thâm, còn có Fryer, công ty giải trí YY, còn có công ty game hợp tác với Thích Ngữ Anh, em cảm thấy em có ba đầu sáu tay sao?”
Cố Khinh Nhiễm không nói, Mộ Thiển cũng không muốn nói như vậy, kiểu nói này của anh, Mộ Thiển thật sự cảm thấy áp lực của mình rất lớn.
Lúc trước sau khi Tư Cận Ngôn rời khỏi sẽ trực tiếp giao công ty YY cho cô, bây giờ cũng là cô một mình quản lý, cho dù công ty có lãnh đạo cấp cao vẫn luôn phụ trách, mà cô lại dốt đặc cán mai với công ty giải trí, còn rất nhiều chỗ cần học tập.
Cô thường xuyên ở Fryer, vẫn luôn phụ trách chuyện công ty giải trí bên kia.
Mộ Thiển sao có thể không cực khổ?
“Cho nên em gái anh bây giờ cũng cực khổ như vậy, anh không định giúp em san sẻ một chút sao?”
“Không muốn.”
Cố Khinh Nhiễm nhún vai, bỗng nhiên cười một tiếng: “Cho dù anh không bằng lòng, chị dâu em cũng chưa chắc sẽ không ngồi yên không quản.”
Lời anh ta vừa dứt, điện thoại Mộ Thiển liền reo.
Là điện thoại của Mặc Viên.
Mặc Viên?
Tên khốn này bây giờ thế mà gọi điện cho cô.
Sắc mặt Mộ Thiển chìm xuống, nghe điện thoại: “Tổng giám đốc Mặc Viên, gọi điện có chuyện gì sao?”
“Tổng giám đốc Mộ Thiển, lúc trước dự án hợp tác vịnh Shimizu, cô có phải nên tới nói chi tiết một chút về quy tắc hợp tác không?”
Mặc Viên nói.
Không có việc gì không cần đến gõ cửa.
Mỗi lần Mặc Viên gọi điện đều có âm mưu tính toán gì đó, thực sự khiến cô đau đầu.
“Dự án vịnh Shimizu tôi sẽ để cho Mặc Cảnh Thâm tới xử lý, có chuyện gì nói sau.”
Mộ Thiển biết mình không có đầu óc và thực lực như Mặc Cảnh Thâm, chỉ có Mặc Cảnh Thâm mới có thể địch nổi tên tể tướng Mặc Viên.
Cho nên cô vẫn lui khỏi vị trí tuyến hai tốt hơn.
Ít ra lúc đối mặt Mặc Viên, cô không phải tự mình xử lý.
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, suy nghĩ rồi gọi điện cho Hàn Triết, bảo Hàn Triết tới.
Mà Hàn Triết đi nước C đã sớm chạy về vào hôm Mặc Cảnh Thâm kết hôn.
Sau nửa tiếng, Hàn Triết đã tới văn phòng.
Mộ Thiển ném tất cả tài liệu về dự án hợp tác vịnh Shimizu cho Hàn Triết: “Từ hôm nay trở đi, dự án vịnh Shimizu để anh tới phụ trách.”
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm kết hôn, bây giờ lại nắm giữ tất cả mạch máu kinh tế của Mặc Cảnh Thâm, đương nhiên là bà chủ duy nhất của boss nhà mình.
Trong lòng Hàn Triết chống đối nhưng không thể chối từ: “Được, không có vấn đề.”
Hàn Triết cầm tài liệu rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Đợi sau khi anh rời đi, Cố Khinh Nhiễm trêu chọc nói: “Bây giờ người của Mặc Cảnh Thâm, em sử dụng rất thuận buồm xuôi gió nhỉ?”
“Người có năng lực ở bên cạnh, không dùng không đáng tiếc à.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.