Chương trước
Chương sau
“Một lược chải đến đuôi, phú quý khỏi sầu lo.”
Nghe theo lời của người điều khiển nghi thức buổi lễ, hai người đàn ông cầm lấy lược và nhẹ nhàng chải tóc của hai người một cách tượng trưng.
“Hai lược chải đến đuôi, không bệnh tật lại không lo toan.”
Hai người lại tiếp tục chải tóc.
Đám cưới có sự kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây nên Mộ Thiển rất thích nhưng cô không quen bị giới truyền thông chụp ảnh.
“Ba lược chải đến đuôi, nhiều con lại nhiều thọ. Lược lại chải đến đuôi, vợ chồng tôn trọng nhau.”
Khi người điều khiển nói xong, hai người đặt lược xuống, Mặc Cảnh Thâm cúi người và đặt một nụ hôn lên trán của Mộ Thiển qua tấm khăn đội đầu,
Sau đó giá đỡ ghế được xếp gọn, hai người bước vào xe, Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm đóng cửa xe con lại và lên xe từ phía bên kia.
“Trời ơi, ghen tị quá đi, tại sao tôi phải đến phỏng vấn?”
“Thực sự là hành động ngược đãi đối với cẩu độc thân.”
“Không được, không được rồi, tôi bị nhồi máu cơ tim.”
“Hóa ra cậu Mặc Cảnh Thâm và cậu Cố Khinh Nhiễm lại cưng chiều vợ đến vậy?”

Chiếc xe con chậm rãi khởi động, ngay khi khởi động thì bên ngoài đột nhiên vang lên một giai điệu bài hát quen thuộc, Mộ Thiển rõ ràng là không thể hiểu được.
Đó là…Hôn lễ trong mơ.
Hơn chục chiếc ô tô, âm thanh đồng nhất cùng phát nhạc.
Mộ Thiển không biết Mặc Cảnh Thâm đã dành bao nhiêu thời gian ở trên xe, nhưng cô biết rằng trong một khoảng thời gian ngắn mà Mặc Cảnh thâm làm nhiều như vậy thì thực sự không dễ dàng.
Trong xe, Mộ Thiển liếc nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, trên tay ôm một bó hoa, mím môi, nói: “Anh Thâm, cảm ơn anh.”
Đám cưới kiểu này là điều mà Mộ Thiển không bao giờ dám tưởng tượng, bây giờ nó đã thực sự xảy ra khiến cho cô cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa hạnh phúc và lãng mạn.
“Cô gái ngốc, em cảm ơn cái gì.”
Anh nắm lấy tay cô, người phụ nữ nhỏ bé dựa vào bên người anh.
Đúng lúc đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì lúc này mới bất ngờ phát hiện ra tất cả các quảng cáo ven đường, các màn hình quảng cáo ở thành phố Thành phố Hải Thành đều bị chiếm bởi đám cưới của cô với Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương.
Thành phố Hải Thành lớn như vậy, Mộ Thiển không thể tưởng tượng được có bao nhiêu người được điều động chỉ trong vòng một đêm hôm qua.
Không chỉ như vậy mà ngay cả con đường họ đang chạy cũng thông suốt không có trở ngại.
Mộ Thiển nhìn ra cửa sổ, đâu đâu cũng là ảnh cưới và lời chúc phúc họ, có thể nói là một đám cưới lớn có một không hai.
Cô nắm hơi chặt tay của Mặc Cảnh Thâm, cảm động không thể nói thành lời.
Mười phút sau, chiếc xe đến khách sạn Ngự Cảnh nhưng lại chỉ đi ngang qua.
Mộ Thiển sững sờ: “Anh Thâm, đó không phải là khách sạn Ngự Cảnh sao?”
Không phải đã nói là sẽ tổ chức ở khách sạn sao?
“Làm sao đám cưới của Mộ Thiển của chúng ta chỉ có thể tổ chức ở khách sạn?”
Mặc Cảnh Thâm xoa đầu cô và mỉm cười.
Chiếc xe không ngừng tiến về phía trước, sau đó chạy trên thảm đỏ, tuy rằng xe chạy từ từ nhưng hơn mười phút đồng hồ đều là thảm đỏ.
Cuối cùng thì chiếc xe dừng lại ở bên ngoài trung tâm triển lãm Thành phố Hải Thành.
Xe dừng lại, hai người đàn ông xuống xe vòng sang bên cạnh, mở cửa rồi đỡ cô dâu xuống xe.
Hàng trăm phóng viên bị chặn quay phim ở bên ngoài hàng rào an toàn.
Một đoạn đường kéo dài từ hai bên đường đến cổng chính của trung tâm triển lắm đều bày biện bố trí hoa hồng rực rỡ tươi đẹp nở rộ, cùng cánh cửa hoa hình vòm buông xuống lụa mỏng màu hồng nhạt, đung đưa theo gió.
Cứ cách một mét thì người đứng ở hai bên bắn pháo mừng ở trong tay.
Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển đi phía trước, Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương đi phía sau và khi cả hai chầm chậm thì tiếng pháo mừng vang lên liên tục.
Khi âm thanh kết thúc thì những dải ruy băng đầy màu sắc bay lả tả rơi xuống, dưới màn phụ trợ của Hôn lễ trong mơ tất cả mọi thứ dường như thật lãng mạn.
Bước đến ngoài cửa cổng chính của trung tâm triển lãm, có mấy người bước lên phía trước chào hỏi: “Cùng qua với họ đi.”
Mặc Cảnh Thâm nói với Mộ Thiển.
Mộ Thiển có chút không rõ nhưng vẫn đi theo Trần Tương và đi vào cùng với những người đó rồi rời đi.
Sau hai mươi phút, trong hội trường đám cưới như một câu chuyện cổ tích mộng ảo, thành phố Thành phố Hải Thành cũng như các nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh, các con buôn nổi tiếng của giới giải trí đã tề tựu đông đủ.
Mặc Cảnh Thâm và Cố Khinh Nhiễm đứng trên sân khấu đám cưới, khi người điều khiển nghi thức buổi lễ không ngừng nói lời mở màn thì sau đó hôn lễ chính thức bắt đầu. m nhạc vang lên và những cánh hoa hồng màu đỏ và hồng nhạt từ trên trời rơi xuống. Dưới cơn mưa hoa, hai cô dâu ngồi trên xích đu từ trên cao từ từ đáp xuống giống như tiên nữ.
Toàn bộ khung cảnh đám cưới đều được truyền hình trực tiếp khắp thành phố với thiết bị quay phim chụp ảnh hiện đại nhất và không giới hạn chi phí đám cưới, tạo nên một đám cưới hoành tráng long trọng xa hoa nhất.
Chiếc xích đu được bện bằng hoa tươi dừng chính xác ở trước mặt của Cố Khinh Nhiễm và Mặc Cảnh Thâm, hai người đàn ông bước tới và bế cô dâu xuống.
Một tràng pháo tay vang lên nồng nhiệt.
Những người khách thổn thức không ngừng và càng thêm ghen tị.
“Quá đẹp và rực rỡ.”
“Người có tiền thực sự chơi trội.”
“Cứ tưởng rằng cậu Mặc Cảnh Thâm bị đuổi khỏi tập đoàn Mặc Thị thì sẽ không có tiền nhưng không ngờ hôn lễ lại hoành tráng như vậy.”
“Ai nói không phải chứ, xem ra cậu Mặc Cảnh Thâm không phải là người đơn giản như vậy.”

Đứng ở hội trường đám cưới là đội hình phù dâu phù rể đông đảo, đều là những ngôi sao hạng nhất trong làng giải trí và là hội bạn thân của hai cô dâu chú rể.
Đầu tiên là chơi trò chơi trước, sau đó hôn lễ chính thức bắt đầu. Sau đó màn hình lớn được chia ra làm hai. Bên trái là video sản xuất của Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương, bên phải là video sản xuất, hình cảnh trong quá khứ của Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.
Đoạn video được phát trong hai mươi phút và đó là tất cả những mảnh vụn trong quá khứ của họ, những ký ức hãy còn mới mẻ.
Trần Tương cảm động đến rơi nước mắt và Mộ Thiển cũng xúc động.
Những bức hình đó chỉ là một phần nhưng có hình ảnh đã đề cập đến một số chuyện quan trọng như sự tồn tại của ‘đảo vô danh’, cho nên không có những hình ảnh này thì không khỏi có chút đáng tiếc.
“Sau đây là phần thổ lộ của hai chú rể của chúng ta, từ ngài Mặc Cảnh Thâm bắt đầu.”
Người điều khiển buổi nghi thức đưa micro cho Mặc Cảnh Thâm.
Người đàn ông đẹp trai đang cầm micro, đứng ở trước mặt Mộ Thiển, nhìn người phụ nữ mặc váy cưới, tay cầm bó hoa nên trong lòng có chút căng thẳng không đè nén được.
Tay nắm chặt micro, anh mím môi nói: “Mộ Thiển, anh không giỏi bày tỏ lãng mạn hoa mỹ nhưng anh có một trái tim thật lòng dành cho em, anh thật sự thích em, yêu em, muốn nắm tay em cùng nhau đi đến lúc bạc đầu. Bây giờ anh là một kẻ lang thang không có nghề nghiệp, là em đã không rời xa không từ bỏ ở bên cạnh anh. Vì vậy sau này, em lo chuyện bên ngoài, anh lo chuyện trong nhà, mỗi ngày anh đều can tâm tình nguyện nấu cơm giặt giũ cho em.”
Nói xong, anh búng ngón tay và có một người ở dưới bước đến trước khán đài.
Tay trái Mặc Cảnh Thâm cầm micro, tay phải anh lấy ra một hợp đồng A4 từ trong hộp mà người đó đem đến.
Anh nâng lên, mỉm cười và nói: “Bây giờ, chúng ta đã kết hôn rồi, của anh chính là của em. Vì vậy trước đó anh đã chuyển giao tất cả tài sản dưới tên của anh thành tên của em.”
Vừa nói, anh cúi đầu nhìn xuống bản hợp đồng và nói: “Hai mươi căn biệt thự dưới tên của anh, ba mươi tư căn nhà cho thuê, cổ phần của Mặc Thị, bảy khách sạn, năm mươi chiếc xe hơi, trái phiếu, kỳ hạn giao hàng, cổ phiếu, toàn bộ đều sang tên trước hôm qua và giờ đều là tên của em. Từ hôm nay trở đi, em là công chúa ở địa vị cao mà anh là người đàn ông không có gì cả. Vậy thì cô Mộ Thiển, em có nguyện ý ở bên anh cả đời không?”
Khi giọng nói của Mặc Cảnh Thâm rơi xuống thì tiếng thổn thức vang lên khắp nơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.