Có lẽ là thực lực ngang nhau.
Điều quan trọng nhất là bây giờ Mặc Cảnh Thâm hôn mê, việc cô cần làm là bảo vệ Mặc Cảnh Thâm, đồng thời bảo vệ người nhà họ Mộ và người nhà họ Mặc. Nhưng năng lực của cô có hạn, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
“Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi.” Cô phất tay.
Hàn Triết xoay người rời đi. Mộ Thiển hơi chóng mặt, dựa lưng vào ghế ngồi một lát, sau đó đứng dậy vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ, Cẩm Dung đang khám cho Mặc Cảnh Thâm. Thấy cô vào, Cẩm Dung chào một tiếng, cô hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Cẩm Dung cầm tờ xét nghiệm, nói: “Phương pháp của Thượng Quan Uyển Nhi rất tốt, ngay cả ngũ tạng lục phủ lúc trước bị tổn thương cũng đang khôi phục với tốc độ kinh người, đây là dấu hiệu rất tốt. Nhưng cô ấy cũng từng nói nếu tử cổ trong cơ thể không được loại bỏ sạch sẽ thì chỉ là trị được ngọn chứ không trị được gốc.”
Mộ Thiển nhìn tờ xét nghiệm, phất tay: “Tôi không hiểu mấy thứ này, chỉ cần anh ấy khỏe hơn là được. Nhưng khi nào anh ấy mới tỉnh lại?”
“Tôi không rõ. Lúc trước cơ thể bị tiêu hao đến cực hạn, còn bị thương nặng, thay máu, nếu là người thường thì đã chết rồi. Anh ấy còn sống đã là tốt nhất.” Cẩm Dung thở dài, hơi đau lòng người anh em của mình.
Mộ Thiển nhướng mày, nhìn lướt qua giữa Cẩm Dung và Mặc Cảnh Thâm, bỗng hỏi: “Anh với Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ gì?”
Ở biệt thự Lâm Hồ hôm đó, cô thấy rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725022/chuong-861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.