“Người của anh đâu?”
Cô hỏi ngược lại.
Bề ngoài, hai người duy trì một vẻ xa cách lạnh lùng, nhưng rõ ràng trong họ lại lộ ra một sự thân thiết và gần gũi.
“Tất cả đã rút.”
Vốn dĩ Mặc Cảnh Thâm đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ, đến lúc chuẩn bị rời khỏi du thuyền, cùng là thời điểm một lưới bắt hết đám người của Đông Côn, vĩnh viễn không cần phải lo lắng.
Ai biết được khi anh chuẩn bị rời đi, Mộ Thiển xuất hiện.
Và cũng đưa cả Cố Khinh Nhiễm và Dật Phong qua đây, Dật Phong thì không sao, nhưng Cố Khinh Nhiễm là mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất.
Rù rù…
Đúng lúc này, điện thoại di động của Mộ Thiển vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra và thấy đó là cuộc gọi của Cố Khinh Nhiễm.
“Cố Khinh Nhiễm, Tiểu Bảo đã an toàn rời đi, bây giờ anh đang ở đâu?” Mộ Thiển có chút lo lắng.
“Cô Mộ, nếu cô muốn gặp Cố Khinh Nhiễm, bây giờ hãy đi lên tầng bốn.”
Mối lo lắng của Mặc Cảnh Thâm là chính xác, Cố Khinh Nhiễm đã bị người của Đông Côn bắt được.
Đối phương nói xong liền cắt điện thoại.
Mộ Thiển nhìn Mặc Cảnh Thâm theo bản năng: “Cố Khinh Nhiễm đã bị Đông Côn bắt đi.”
“Anh sẽ đưa em đến đó.”
Ánh mặt Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển có chút nặng nề và không muốn rời xa, nhưng khi Mộ Thiển nâng mắt lên nhìn anh một lúc, anh lập tức gật mình đưa mắt đi: “Đi thôi.”
Cất bước đi ra khỏi phòng đầu tiên.
Mộ Thiển nhìn chằm chằm bóng lưng của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mac-thieu-gia-anh-da-bi-bat/1725008/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.