Chương trước
Chương sau
Khi anh ta đi tới, anh ta đã cho Mộ Thiển một cú đấm, nhưng trước khi nắm đấm của anh ta rơi vào mặt của Mộ Thiển, Mộ Thiển đã nắm chặt tay và giữ nó bằng tay không.
Sau đó cô giật mạnh, giơ đầu gối lên và đá thẳng vào bụng, dùng tay phải tát vào mặt anh ta: “Cố Bất Phàm, tôi hỏi anh, con trai tôi đâu?”
Trước đó cô đã biết Cố Bất Phàm và Mặc Viên đang bí mật thông đồng, điều mà Mộ Thiển lo lắng là Cố Bất Phàm đã giao Tiểu Bảo cho Mặc Viên.
“Oái, mẹ giúp con.”
Mộ Thiển tát Cố Bất Phàm từ trên bậc thang lăn xuống đất, những người đứng bên lề đều lùi lại một bước.
“Trời ạ, Mộ Thiển thật lợi hại mà.”
“Nhìn vậy mà còn có chút thân thủ.”
“Người đàn ông đó đánh giỏi như vậy, vậy mà có thể là đối thủ của anh cả, cậu ta là ai?”
“Ai biết được cái này.”
Những người đứng sang một bên theo dõi những gì đã xảy ra vào lúc này, nhưng không ai sẵn sàng bước ra và nói một lời.
Còn ông cụ nhà họ Cố vẫn kiên định đứng đó, vẻ mặt u ám nhưng cũng không có ý định đứng lên nói.
Mộ Thiển bước xuống bậc thềm, từng bước đến trước mặt Cố Bất Phàm, cúi người, nắm lấy cổ anh ta hỏi: “Tiểu Bảo đâu?”
Từ khi trở về nhà họ Cố đến nay, chỉ cần không ai động đến cô là cô có thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Thật tiếc vì Cố Bất Phàm đã đi quá xa, một lần lại một lần ở trước mặt cô mà điên cuồng tìm đường chết, thật sự là không thể chịu nổi.
“Mẹ, cô ta đánh con…”
Cố Bất Phàm nghiêng đầu nhìn Lam Dương Dương, khuôn mặt cay đắng, giận dữ hét lên.
Chát…
Mộ Thiển nặng nề tát vào mặt anh ta thêm một cái: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Rõ ràng là phụ nữ này đã mất hết kiên nhẫn.
“Ôi, Mộ Thiển, cô dừng tay lại cho tôi, đó là con trai của tôi, nếu cô dám động một sợi lông của nó thì tôi liều mạng với cô.”
Lam Dương Dương cảm thấy đau lòng cho con trai mình, hét lên, quay lại nhìn chồng và thấy rằng chồng bà ta và người đàn ông không rõ lai lịch đã đánh vào phòng khách.
Cao thủ so chiêu, không ai lưu tình, ầm ầm đùng đùng, theo bọn họ đánh nhau thì đồ vật trong phòng khách cũng hư hỏng không ít.
Bà ta bước xuống cầu thang và đẩy Mộ Thiển. Lúc này, Cố Khinh Nhiễm bước ra và đứng trước mặt Lam Dương Dương, nói: “Mộ Thiển chỉ muốn biết Tiểu Bảo ở đâu. Nếu Cố Bất Phàm không nói gì, thì người chịu tội chỉ có anh ta mà thôi.”
“Các người… các người… các người ức hiếp người quá đáng. Ba, ba không quan tâm sao?”
Cái nhìn cầu cứu rơi vào ông cụ nhà nhà Cố, đau khổ cầu xin.
“Hừm, con trai của cô có đức hạnh gì, trong lòng cô không biết sao?”
Ông cụ nhà họ Cố nhìn về phía Mộ Thiển, đi tới chỗ cô nhìn xuống người nằm trên mặt đất, Cố Bất Phàm vẻ mặt xấu hổ: “Mày mang Tiểu Bảo đi rồi à?”
Cố Bất Phàm làm việc ngu ngốc, anh ta không bao giờ quan tâm đến hậu quả, ai mà biết được anh ta sẽ làm những việc điên rồ gì.
“Cháu…”
“Ồ, con mau nói đi, cứ nói cho Mộ Thiển đi, con có bị điên không? Không có việc gì làm nên tự kiếm chuyện sao?”
Cuối cùng, Lam Dương Dương không nhịn được mà đá anh ta một cái: “Đừng nói nhảm, một lát con bị đánh chết thì cũng đừng trách mẹ không quan tâm con.”
Bà ta bị chọc giận đến đau đầu.
Ngay từ khi Mộ Thiển và những người khác đến sân, bà ta và chồng đã hỏi Cố Bất Phàm về điều đó.
Biết những gì Cố Bất Phàm đã làm, trong thâm tâm bà ta đã quyết định nên khi Mộ Thiển đang làm ầm ĩ ở cửa họ cũng không mở cửa.
Hôm nay, nếu không có chồng bà ta ở đây thì bà ta sẽ không bao giờ mở cửa.
“Chị dâu nói như vậy, chẳng lẽ Cố Bất Phàm đã đem đứa nhỏ đi rồi đúng không?”
“Cố Bất Phàm đúng là hồ đồ mà.”
“Cậu ta chưa từng làm tốt việc gì, ai mà biết được.”
“Có vẻ như ba vẫn thích Mộ Thiển nên thiên vị cô ta hơn…”
Những anh em khác đứng cạnh không khỏi bàn tán.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Không phải con đã dặn dò mẹ đừng nói sao?”
Cố Bất Phàm bị Mộ Thiển túm lấy cổ áo, dù rất khó chịu nhưng anh ta vẫn không muốn nói ra.
Thời gian trôi qua, hai phe cứ giằng co trong bế tắc.
Sự kiên nhẫn của Mộ Thiển sắp cạn kiệt, cô lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm: “Tôi sẽ nói lại lần nữa, Tiểu Bảo đang ở đâu? Nếu anh không nói cho tôi biết, Cố Bất Phàm, hôm nay tôi sẽ thực sự sẽ không khách khí với anh nữa!”
“Có phải anh lại cùng Mặc Viên cấu kết làm chuyện xấu không?”
Cố Khinh Nhiễm liếc nhìn anh ta và hỏi.
“Mắc mớ gì tới anh, Cố Khinh Nhiễm, ông đây cùng anh lớn lên, vậy mà bây giờ lại vì Mộ Thiển mà làm vậy với tôi? Trong lòng anh ta vô cùng khó chịu.
“Cố Bất Phàm!”
Mộ Thiển đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của mìn, gầm lên một tiếng, sau đó, cô thò tay vào túi, lấy ra một con dao găm lò xo, bấm nút một lưỡi dao màu bạc sắc bén ló ra, nghiêng người, con dao găm chỉ chạm vào cổ Cố Bất Phàm: “Nếu anh không nói thì tôi sẽ giết anh, tin hay không?”
Hành động đó khiến vẻ mặt của vài người bên cạnh cô há hốc mồm, họ lùi lại vài bước.
“Lấy dao ra rồi.”
“Chẳng lẽ cô ta thực sự ra tay với Cố Bất Phàm sao?”
“Cố Bất Phàm muốn chết thì ai có thể quản được? Còn ba vẫn đứng yên, không biết là có ý gì?”
“Tôi không biết.”
“Mộ Thiển, cô to gan lắm, trong mắt cô còn có pháp luật hay không?” Lam Dương Dương hét khản cổ.
Cố Bất Phàm chống khuỷu tay xuống đất và giận dữ nhìn chằm chằm vào Mộ Thiển, anh ta ít nhiều cũng bị sốc trước hành vi của Mộ Thiển, anh ta do dự một lúc lâu.
“Nói!”
Mộ Thiển khẽ ấn vào cổ anh ta, lưỡi dao xuyên qua da thịt, một trận mưa máu đỏ rực đột nhiên tràn ra, rất bắt mắt.
“A, đau quá, đau quá.”
Cố Bất Phàm hét lên, sợ hãi và ngay lập tức nói: “Tôi nói, tôi đã nói. Tôi bắt Tiểu Bảo, nhưng tôi thực sự không biết Tiểu Bảo ở đâu!”
“Không muốn nói hay là không biết?” Mộ Thiển cau mày, thiếu kiên nhẫn, giơ tay đâm thủng mu bàn tay anh ta.
Con dao găm sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo lập lòe, nếu thật sự đâm vào mu bàn tay của Cố Bất Phàm, e rằng tay của anh ta sẽ không thể nhấc nổi nữa.
“Dừng tay lại!”
Ông cụ nhà họ Cố đúng lúc rống lên, đứng ở trước mặt Mộ Thiển, khống chế cổ tay của cô: “Nó là anh của cháu!”
“Tôi không có một người anh trai như anh ta.” Mộ Thiển vặn lại.
“Tất cả dừng tay cho tôi!”
Ông cụ nhà họ Cố nhìn Cố Hồng Vũ và Dật Phong đang đánh nhau ác liệt trong phòng khách: “Các người có nghe thấy chưa?”
Mộ Thiển biết ông cụ nhà họ Cố có chuyện muốn nói, lập tức nói: “Dật Phong, đừng đánh nữa.”
Hai người trong phòng khách mới dừng lại và bước đi ra ngoài.
Khi thấy con trai mình chảy máu ở cổ, Cố Hồng Vũ hoảng sợ đến mức sắp khóc, đau lòng lập tức bước đến và giơ tay định đánh Mộ Thiển.
Trước khi Mộ Thiển có thể chống trả thì ông cụ nhà họ Cố đã nắm lấy cổ tay của Cố Hồng Vũ và nói: “Tôi ở đây, anh muốn làm gì?”
Ông cụ nhà họ Cố hừ lạnh, hất tay Cố Hồng Vũ ra, nói với Mộ Thiển: “Cháu vào nhà với ông, những người khác đợi tôi ở bên ngoài.”
“Ba, ba muốn làm gì vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.